Nói về cái gọi là “ ước mơ” trong tôi luôn đong đầy xúc cảm. Ngày trước, ước mơ xuyên suốt thời thơ ấu cho đến khi tốt nghiệp cấp 3 của tôi là trở thành nữ công an. Tôi ấp ủ và luôn mơ mộng về điều đó, hình ảnh 1 cô gái mặc đồng phục cảnh sát, đội mũ có gắn ngôi sao hiện lên trong tôi đầy tự hào và khao khát.
Năm 2007 khi tôi bước vào cánh cửa THPT, tôi đã dần ý thức được những điều kiện để thực hiện ước mơ đó, tôi đã không nhừng cố gắng,nỗ lực. Khi tôi cầm trên tay giấy chứng giận học sinh giỏi thành phố giải nhì, rồi giải ba, mẹ tôi rưng rưng nước mắt tự hào nhưng đối với tôi đó chỉ là điều nhỏ nhoi, nếu muốn biến ước mơ thành hiện thực.
Tôi còn nhớ như in cái ngày mẹ con tôi hí hửng đi sơ tuyển vào trường công an,tôi bước những bước đi đầy kiêu hãnh.Tôi nhìn xung quanh 1 lượt và thầm nghĩ “ ôi, mình oách quá, toàn nam, chỉ có mình là nữ”, tôi tự tin và hưng phấn nhường nào. Nhưng có lẽ cuộc sống quá khắt khe với tôi (ít nhất thời điểm đó tôi nghĩ như vậy ) khi biết mình không đáp ứng được chiều cao yêu cầu. Tôi khóc,khóc như mưa mặc những ánh mắt hiếu kì xung quanh và sự an ủi của mẹ. Tôi khóc vì “ước mơ”, khóc vì tủi thân, vì những gì mình đã cố gắng, tôi gần như gục ngã. Rồi tôi ốm suốt 3 ngày, không ăn uống gì, cứ thế rơi nước mắt. Tôi buông xuôi và không còn muốn vào đại học. Rồi những lời động viên của gia đình và bạn bè đã giúp tôi nguôi ngoai phần nào sự chán nản và tiếp tục việc học,dù trong lòng tôi hai chữ “ước mơ” ấy dường như đã không còn…..
Đến hôm nay khi đã là sinh viên năm cuối, tôi nghiệm lại những gì đã qua và hiểu rằng, cuộc sống lấy đi của tôi niềm vui này nhưng đã ban cho tôi nhiều niềm vui và trải nghiêm khác. Tôi theo học ngành sư phạm, cái nghề mà theo lời mẹ tôi thì “chắc chân và dễ lấy chồng,có điều kiện để chăm sóc cho con cái sau này” ( vì mẹ tôi cũng là giáo viên ).
Khoảng thời gian đầu khi còn là 1 con bé nông thôn xa nhà, chân ướt chân ráo lên thành phố, tất cả với tôi thật sự khó khăn. Tôi đã từng nghĩ rằng nếu không có lòng yêu nghề và không thực hiện được ước mơ thì tất cả chỉ là vô nghĩa. Nhưng không, sau 4 năm học và 1 tháng đi dạy thêm tôi đã thấm thía nhiều điều, rằng đây có lẽ là món quà vô giá mà cuộc sống tặng cho mình. Tôi dạy thêm tiếng anh ở một trường tiểu học,để nói về công việc này tôi chỉ có thể viết nên 2 từ “ tuyệt vời”. Đứng trước học sinh,tôi thấy mình chững chạc biết bao nhiêu,rồi tôi chợt nhớ lại ngày mình tuột mất ước mơ và cười thầm trong bụng, tôi thực sự đã trưởng thành.
Tôi thấy mình năng động,hoạt bát hơn và tôi thích thú với suy nghĩ của những đứa trẻ ngây thơ,trong sáng. Không biết từ khi nào tôi thấy yêu và gắn bó hơn với cái nghề này. Khi cầm những đồng tiền đầu tiên mình làm ra, đúng là nhiều cảm xúc khó tả. Tôi quên béng mất những dự định mình đã ghi ra giấy khi sẽ nhận lương,tôi bấm máy và gọi cho mẹ, 1 lần nữa tôi khóc, không phải khóc vì thất vọng mà khóc vì niềm hạnh phúc vỡ òa. Tôi trân trọng và chỉ muốn giữ mãi những đồng tiền ấy,không muốn mua gì…..những đồng tiền dù nhỏ bé nhưng là động lực,là niềm vui đã đánh dấu sự trưởng thành của tôi……
Trong cuộc sống,chắc hẳn ai cũng có ước mơ của riêng mình, ước mơ đó có thể thật phi thường, lớn lao hay rất đỗi giản dị. Và ai cũng muốn ước mơ trở thành hiện thực. Nhưng đôi lúc,ước mơ chỉ là gia vị cho cuộc sống muôn hình vạn trạng này. Chỉ cần bạn sống hết mình, sống như thể chẳng có ngày mai thì tất cả đều có thể là ước mơ.