Ngày sắp thi đại học phân vân mãi giữa hai bộ hồ sơ, một của trường báo chí và một của trường luật. Với niềm đam mê viết lách từ nhỏ cộng với suy nghĩ muốn đi đây đi đó nên nhiều khi cánh cổng trường báo chí vẫn còn hiện về trong những giấc mơ. Tình yêu với luật là một tình yêu không thể giải thích nổi, chẳng biết tự khi nào, nhưng trong tiềm thức vẫn luôn có một mặc định cuộc đời này sẽ phải gắn với chữ Luật. Và có lẽ, với báo chí chỉ là chữ “duyên” – một chữ “duyên” rất lớn chứ không phải chữ “nghiệp”.
Rồi năm ấy tôi đứng ngoài cánh cổng trường đại học Luật vì thiếu 0,5 điểm. 12 năm liền là học sinh giỏi, tốt nghiệp THPT bằng giỏi và từng vào vòng loại học sinh giỏi quốc gia, lúc ấy không có ý nghĩa gì hết. Ai đã từng trượt đại học sẽ hiểu cảm giác của tôi khi ấy. Đứng trước vấp ngã đầu tiên của cuộc đời tôi có những chông chênh tưởng chừng như không thể cân bằng nổi. Khi người ta thất bại người ta thường có suy nghĩ liệu con đường mình chọn đã là đúng đắn hay chưa và có nên chuyển hướng khác không? Mất một khoảng thời gian sống không định hướng, khi bình tâm trở lại thì trong tôi không có suy nghĩ nào khác là, ngã ở đâu đứng dậy tại đó và nhất định phải trở thành một cô sinh viên trường Luật.
Rồi tôi cũng làm được điều tôi muốn. Lần đầu tiên thấm thía câu nói: “Tôi thành công bởi tôi quyết chí thành công”. Nói về tình yêu với Luật xuất phát từ đâu chắc tôi không thể trả lời được, nhưng tôi biết tình yêu ấy được nuôi dưỡng qua những bộ phim truyền hình, qua chương trình “Tòa tuyên án”, qua những năm tháng ngồi trên giảng đường.
Không hiểu vì điều gì mà vành móng ngựa có một sức ám ảnh rất lớn với tôi. Không phải ai đứng trước vành móng ngựa cũng là người có tội. Chiếc vành ấy như ranh giới giữa tội ác và vô tội, ranh giới giữa công lý và bất công, ranh giới giữa cái thiện và cái ác. Mà ranh giới ấy thì lại mong manh quá, rất khó phân định và nắm bắt. Lần đầu tiên ra Tòa xem xử án tôi chứng kiến người đàn ông ngoài 70 tuổi, phạm tội giết người em gái ruột của mình chỉ vì tranh chấp mảnh đất thừa kế của người mẹ đã mất, ông đứng không vững vì tuổi đã cao trước vành móng ngựa. Rồi sau đó chính người em rể, chồng của em gái mà ông ấy đã đâm chết đứng lên xin tòa giảm nhẹ án cho anh vợ mình và không yêu cầu bồi thường bất cứ khoản tiền nào. Tôi đã vô cùng thắc mắc về điều đó nhưng trên đời này có rất nhiều thứ vượt ra khỏi những điều mà phần đông chúng ta mặc định là hiển nhiên. Ngoài những điều mà tôi học được để phục vụ cho kiến thức chuyên môn thì tôi còn biết được, ngoài cái lý, còn có cái tình!
Và còn một hình ảnh nữa mà chắc chắn cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được đó là vụ án đánh bạc với 12 bị cáo, trong lúc nghỉ giải lao tòa nghị án thì bị cáo được phép gặp người nhà, hình ảnh hai đứa trẻ ngơ ngác ngồi bên bố nó ngay cạnh vành móng ngựa đập ngay vào mắt tôi và khiến tôi có rất nhiều suy nghĩ. Liệu người đàn ông kia có nhận ra được điều gì không? Và lũ trẻ, chúng có suy nghĩ gì? Xung quanh là hình ảnh cô gái khóc nức nở đưa vội cho người yêu con tôm tự tay làm khi người yêu đi từ vành móng ngựa xuống. Là hình ảnh người mẹ in hằn vẻ khắc khổ, giận đấy, nhưng thương vô cùng nên chẳng hề buông một câu trách móc. Là hình ảnh người cha, người chú dúi vội ít tiền vào tay con mà dặn dò.
Tình yêu với Luật ngày càng nhiều thêm. Ra ngoài tòa án mới thấy thực tế xã hội còn vô vàn những bất công và ngang trái. Sức bé nhỏ chẳng thể làm nên chuyện lớn mà thay đổi toàn xã hội. Nhưng nhất định phải cố gắng học tập, trau dồi vì ước mơ công lý cần rất nhiều những con người có tài và có tâm!