Con đường phía trước sẽ là rất dài, hôm nay thì làm sao biết được ngày mai. Ta hãy cứ ước mơ, ước những điều tốt đẹp nhất, để nó sẽ là ngôi sao dẫn lối cho ta vượt qua bóng tối. Hãy nhớ rằng điều kì diệu bắt đầu từ chính bên trong…
Năm 7 tuổi, tôi mê tít chú mèo máy Doraemon vì chú rất đáng yêu và có thật nhiều bửu bối tuyệt vời. Tôi hào hứng nói với lũ bạn “Tớ mà có chong chóng tre chiều nào tớ cũng sẽ bay đến nhà cậu chơi bán đồ hàng, tớ sẽ dùng Buồng điện thoại yêu cầu bảo con nít tụi mình không cần phải đi học nữa, chỉ ở nhà chơi với nhau như vầy thôi”. Tuổi thơ tôi trôi qua thật êm đềm! “Những gì mình không thực hiện được, những việc sẽ không bao giờ xảy trong cuộc sống thực tại nhưng mình muốn điều đó xảy ra thì đó là ước mơ”. Một cô nhóc 11 tuổi đã tự rút ra “chân lí” đó và sống an bày với những gì Trời sắp đặt. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả, tôi không phải lo bất cứ chuyện gì, không ước mơ, không hoài bão. “Con vua thì lại làm vua…”, cơm canh ngày ba buổi, đi học, đi chơi cũng có người đưa đón. Kiếp “vua” của tôi cứ tiếp diễn như vậy đến khi 18 tuổi. Đùng một cái, tôi rớt Đại học, từ bỏ giấc mơ trở thành nữ luật sư tương lai.
Đối với một con bé chưa có kinh nghiệm sống như tôi, đó thật sự là cú trời giáng, một thất bại ê chề, là bước đường cùng. Tôi hụt hẫng thu mình trong vỏ ốc, suốt hai tháng trời không tiếp xúc với ai, tự dày vò bản thân mình bằng những suy nghĩ tiêu cực. Bạn bè tôi ai cũng đậu vào các trường đại học danh tiếng, còn tôi thì sao? Thật nhục nhã, tôi nói với bản thân mình như vậy. Tôi muốn chết, tôi nghĩ đến việc tự tử. Suy cho cùng thì ai cũng phải chết thôi, chỉ là sớm hay muộn… Tôi đã để sự sợ hãi ru ngủ mình như vậy, dai dẳng, mệt mỏi.
Tình cờ tôi đọc được trên một tờ báo mạng về bé Đỗ Hồng Diệu, 3 tuổi, ở Hà Nam bị ung thư máu. Gia đình bé nghèo đến mức không có nhà để ở, phải ở trọ, trên bé còn có người anh 14 tuổi bị bại liệt bẩm sinh. Nhìn ảnh bé đau đớn, tay chân cắm đầy những ống truyền dịch, khóc lả người khi mẹ bón từng thìa cháo tôi chợt quặn lòng. Tại sao một em bé nhỏ như vậy ngày ngày phải chiến đấu giành lại sự sống từ tay thần chết thì tôi lại dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình chỉ vì rớt Đại học.
Tôi lục lại hồ sơ và gửi đơn xét tuyển nguyện vọng 2 ngành Ngôn ngữ Anh vào một trường dân lập. Càng học tôi càng yêu Tiếng Anh, văn hóa Anh, yêu cả các thầy cô đã truyền cho tôi những kiến thức quý giá mà tôi có thể đã không lãnh hội được nếu ngày đó tôi quyết định từ giã cõi đời. Ước mơ trở thành một thông dịch viên chỉ mới định hình sau này, tuy trễ nhưng tôi tự hào vì nó đã xuất hiện. “Better late than never”, thành ngữ Tiếng Anh nói vậy mà!
Tôi nhận ra rằng ước mơ không đơn thuần là những gì bạn nghĩ, mà đó là những gì bạn nỗ lực phần đấu mà đạt được. Khi sợ hãi bất cứ ai cũng có thể đưa ra những lí do nghe có vẻ rất hợp lý. Vâng, sẽ có hàng ngàn lí do nhưng sâu thẳm trong lòng, chỉ ta hiểu rõ mình hoàn toàn có thể biến ước mơ thành hiện thực nếu như chúng ta cố gắng và quyết tâm hơn, dám vượt lên chính mình, dám giữ vững niềm tin về một viễn cảnh ta đã từng ước mơ, dám thực hiện những gì chúng ta đã suy nghĩ. Nếu chúng ta đối đầu và vượt lên nỗi sợ thì nỗi sợ sẽ biến mất. Và một khi chúng ta biết vượt lên chính mình thì chúng ta có thể thực hiện được tất cả những gì mình mơ ước!