Thực sự thì lúc này đây tôi đang rất buồn, buồn lắm. Mới chiều thứ sáu ngày hôm qua thôi, tôi đã làm mất chiếc laptop mà bố mẹ vất vả dành tiền mua cho tôi khi tôi vừa mới bước những bước chân đầu tiên trên con đường của một sinh viên trường Đại học Ngoại thương. Nỗi buồn có lẽ sẽ phải kéo dài khi tôi nghĩ đến việc mẹ tôi – nhân viên vệ sinh môi trường ở nông thôn ngày ngày phải thức khuya dậy sớm đi làm để dành từng đồng nuôi tôi ăn học. Nhà tôi không khá giả, vậy nên càng thương mẹ bao nhiêu tôi càng cảm thấy có lỗi bấy nhiêu. Tình cờ lên facebook và đọc thấy thông tin của cuộc thi này, tôi muốn tham gia để trải lòng mình, nỗi buồn có thể vơi bớt đi phần nào, tôi cũng sẽ chẳng huy động bạn bè like bài của tôi như những lần tôi tham gia những cuộc thi khác để dành giải nhất hay nhì.
Ngay sau khi bị một người lạ lừa mất laptop, tôi vừa buồn vừa sợ. Tôi không chỉ sợ bố mẹ biết tin sẽ mắng mà còn sợ bố mẹ cũng buồn và lại phải vất vả vì tôi. Cả gia đình tôi đều là nông dân thế nên khi có đứa con gái đỗ Đại học Ngoại thương, bố mẹ tôi tự hào lắm. Bố mẹ luôn cố gắng để chăm lo cho tôi ăn học. Ấy vậy mà tôi luôn làm bố mẹ phải lo lắng. Ngay lúc này đây, tôi vẫn chưa nói sự thật cho bố mẹ, tôi muốn mình có thể kiếm đủ tiền mua chiếc laptop khác rồi sẽ nói chuyện với bố mẹ. Những lúc thế này đây, tôi mới thấy quý trọng những đồng tiền đầu tiên mình làm ra.
Đó là những đồng tiên đầu tiên khi tôi còn học năm nhất. Khoảng thời gian ấy, tôi ở nhờ nhà chị, bố mẹ tôi gửi tiền ăn hàng tháng cho chị chứ không cho tôi tiền tiêu vặt. Tôi cũng chẳng trách gì bố mẹ vì biết bố mẹ còn nhiều nỗi lo. Và như bao bạn tân sinh viên khác, tôi cũng mong muốn tìm kiếm một công việc làm thêm để hỗ trợ gia đình. Dự định ban đầu của tôi là làm gia sư nhưng số phận đã đưa đẩy tôi đến với công việc “viết tài liệu”. Có thể lương không cao, quá trình viết có nhiều cực nhọc và khá tốn thời gian, nhưng nghĩ đến việc những đồng tiền đầu tiên kiếm được lại còn góp phần chia sẻ những kiến thức và kinh nghiệm đã qua kì thi đại học cho các thế hệ đàn em đi sau, tôi thật sự hào hứng.
Những đêm thức khuya cày bên máy tính, gõ những công thức hóa học một cách mệt mỏi nhưng tôi vẫn hoàn thiện công việc đúng thời hạn được giao. Cứ như vậy, công việc này đã gắn liền với tôi được hơn một năm, dù không phải là thường xuyên. Quá trình như vậy cũng có thời gian dài tôi rơi vào tình trạng “thất nghiệp”, cũng có những tháng đói kém của sinh viên và nhớ đến những ngày nhận được lương đầu tiên.
Vừa chạm ngõ tháng 11 với hi vọng “dư giả” vì lại có cơ hội viết, tôi vui lắm ấy vậy mà điều không may đã xảy đến. Có thể cái gì cũng có hai mặt của nó. Cú sốc về tâm lí và tài chính ngay lúc này đây cũng có thể trở thành động lực giúp tôi lao động tích cực hơn. Có lẽ thời gian sẽ khá lâu nhưng tôi sẽ cố gắng để giảm nhẹ sức nặng của câu nói: “Con có lỗi với bố mẹ”.