Tôi là một người năng động, hòa đồng, vui tính. Tôi thích kinh doanh và rất muốn thử cảm giác được cầm tiền mình kiếm ra khi còn đang ngồi trên ghế nhà trường. Nhưng vì hồi đó việc học tập không cho phép. Cho đến những năm tôi học hết cấp 3 , khi vừa đi học – ở trọ – chi tiêu và khoản phụ là tiền đi đánh cầu lông hàng tháng, thì thực sự tôi gặp khó khăn trong vấn đề tài chính khi mà số tiền bố mẹ cho chỉ đủ tiền sinh hoạt.
Với lý do đó, tôi quyết định giấu bố mẹ đi làm thêm ở một quán ăn. Mặc dù vất vả, dường như tôi không có thời gian nghỉ ngơi, khi mà sáng đi học, chiều đi học tới 17h, 18h rồi phải có mặt ở quán để làm việc tới 23h. Nhưng nhờ đó mà tôi biết trân trọng những đồng tiền kiếm ra, biết được bố mẹ đã vất vả thế nào. Được 2,3 tháng do lịch học dày đặc và tôi phải trực đêm nên tôi đành nghỉ làm.
Rồi khi tôi học năm cuối lịch học ít, tôi lại quyết định kinh doanh. Tuy ban đầu bố mẹ không ủng hộ, nhưng sau đó tôi đã thuyết phục được bố mẹ. Tôi mở quán bán trà chanh gần nhà, thật may mắn tôi đã thành công với mô hình kinh doanh trà chanh. Số tiền kiếm được đầu tiên, tôi mua tặng mẹ 1 chiếc xe đạp điện để mẹ đi làm không phải đi chiếc xe đạp mini cũ, mua tặng bố cái áo sơ mi … tôi cảm thấy rất vui khi tự tay kiếm ra những đồng tiền để mua tặng thứ gì đó cho những người mình yêu quí .
Những đồng tiên đầu tiên tôi kiếm ra như vậy đó ! Vất vả nhưng hạnh phúc , các bạn thì sao ? Cùng nói với tôi nhé !
Cảm ơn các bạn đã đọc bài viết của mình !