Là một đứa bé ngây ngô, chỉ nghĩ đơn giản là đi bán hàng thay mẹ bị ốm. Tôi chưa kịp nghĩ rằng đó là những đồng tiền đầu tiên tôi kiếm được.
Đó là khi tôi còn đang học lớp 8. Mẹ là người trụ cột chính trong gia đình nuôi hai chị em ăn học. Mẹ chỉ có xào ruộng được ông bà để lại nên phải kiếm thêm bằng nhiều nghề khác. Nay mẹ đi chợ bán rau, mai đi phụ hồ cùng các chú thợ xây trong xóm, rồi khi nào đó có hội hè mẹ lấy ít hàng quà cho trẻ con ra hội bán.
Năm nào cứ tết ra là khắp các làng xã ở huyện tôi đều mở hội xuân, mẹ tôi cũng lấy ít đồ từ đại lý để tới các làng đó bán. Một ngày trong năm tôi đang học lớp 8, có hội ở một làng cách nhà tôi khoảng 7km, mẹ cũng lấy hàng đi bán ở đó, nhưng lần này vì trước đó cứ phải đi bán hàng nhiều nơi quá lại dính phải nước mưa nên mẹ ngã bệnh ốm rất nặng. Mẹ ốm đến nỗi không dậy được, mẹ cố gượng dậy để đi bán hàng vì đống hàng mẹ lấy về kia nếu không bán được thì mấy mẹ con tôi chỉ có cách ra đường xin ăn. Mẹ không thể dậy đi được mà chỉ biết nằm trên giường khóc thầm không cho ai biết.
Sáng đó tôi đi học bình thường, chiều tôi đã nhận đi bán hàng thay mẹ, tôi đi cùng dì đến chỗ hội đó, sải một cái bạt dưới đất và bày hàng ra bán cũng chỉ có bim bim với mấy thì lặt vặt cho trẻ con. Chiều hôm ấy trời lạnh và mưa, tôi ngồi bán hàng cạnh dì chỉ có cái nón lá đội đầu.
Tôi còn nhớ hồi học lớp 8 tôi bé lắm, còi như đứa học lớp 5 thôi. Ở cái chỗ mà tôi bán hàng ấy lại là nhà của rất nhiều bạn học cùng lớp tôi. Cả buổi chiều ngồi tôi không bán được gì, chỉ có dì bán được. Buổi tối có chương trình văn nghệ mọi người ra xem đông hơn, mấy đứa bạn tôi đi xem cùng bố mẹ chúng nó nhìn tôi hỏi “ ơ con này mày không đi học à mà đi bán hội”, có đứa bảo “ sáng nó vẫn đi học mà”… Trời về tối vẫn lạnh, vẫn mưa các hàng quán khác đều về hết chỉ có hai dì cháu tôi ở lại nên người ta mua hàng của hai dì cháu nhiều lắm.
Có lúc tôi bán hàng không kịp vì mọi người mua đông quá, có mỗi cái đèn dầu để soi tiền, tôi soi kĩ lắm vì chỉ sợ nhầm lẫn, trả lại hay lấy thừa của người ta. Bán được hàng tôi thích lắm, cầm tiền trong tay tôi mừng và không ngừng nghĩ đến mẹ, tôi nghĩ chắc mẹ vui lắm đây, tôi chỉ muốn thật nhanh chóng về nhà khoe với mẹ rằng “ mẹ ơi con bán được hàng này”, tôi liên tục nhìn sang dì với ánh mắt sung sướng, hạnh phúc.
Hàng bán mau đến nỗi tôi bán hết sạch cả hàng, còn gói bim bim để dành lại ăn cho đỡ đói cũng bán nốt vì người ta hỏi. Tôi để túi tiền cẩn thận vào trong người mình và trong cái tư thế ngồi co ro nhưng lại tủm tỉm cười đợi dì bán hàng đến khi chương trình văn nghệ tan. Hai dì cháu chuẩn bị đồ đạc về là lúc 23h, khuya lắm và rất lạnh, đường đi về thì bẩn, trơn trượt phải dắt xe đạp qua.
Lúc đó niềm vui sướng của tôi khiến tôi không sợ màn đêm và cái giá lạnh ấy nữa, điều mong muốn duy nhất là làm sao đạp xe về thật nhanh khoe với mẹ, đưa số tiền mà tôi đã bán được hàng cho mẹ vào chiều nay, dù là sáng hôm sau tôi phải đi học sớm, dù là bạn bè có nói này nói nọ, cầm chút tiền đó mà tôi như thấy mình sắp giàu lên…
Số tiền mẹ đếm được tôi nhớ rõ là hơn 70 nghìn đồng, là không biết bao nhiêu gói bim bim 500 đồng/ gói, là bao nhiêu cái kẹo mút 200đ, là bao nhiêu chén hướng dương 500đ/ 2 chén… Nhìn ánh mắt hiền hòa đọng nước của mẹ tôi thấy mình như vừa làm được điều gì to lớn lắm. Mẹ thương tôi đội mưa đội rét hơn lo cho đống hàng kia trăm lần. Mẹ nghĩ mẹ làm tôi vất vả nhưng mẹ đâu biết đó chính là những bài học đầu tiên giúp tôi biết rằng kiếm tiền vất vả, khó khăn như thế nào?
Giờ đây khi đã là sinh viên năm ba đại học, câu chuyện đã cách đây 10 năm rồi, nhưng những hình ảnh về kỉ niệm kiếm được đồng tiền đầu tiên đó vẫn in hằn trong tâm trí tôi và những cảm xúc hạnh phúc tràn về như tôi của ngày đó!
cs là muôn hình vạn trạng,,,đó k phải là những điều quá xa vời đâu đâu,mà nó thật đơn giản và gần gũi với cta…đó là những điều vô cùng nhỏ bé,,nhưng lại có giá trị vô cùng.con người dk sinh ra,lớn lên là điều vô cùng hp rồi.vì thế hãy sống sao cho có ý nghĩa..chúc em hp.mạnh mẽ và thành công trong cs…
mãi mà có = mấy đứa 400 kia hiaz
🙂
thật hay và cảm động bạn ak.Mỗi cây mỗi hoa ,mỗi nhà mỗi cảnh hãy cố gắng vượt qua những khó khăn bạn nhé.Tớ chúc bạn luôn thành công trong cuộc sống bạn nhá