Thần tượng một ai đó có gì là sai ư?
Dạo gần đây báo đài cứ đưa các tin tức vì thần tượng quá idol của k-pop thế này thế khác. Ừ thì đồng ý cũng có những chuyện như báo đài đăng thật nhưng đó không hoàn toàn là sự thật, là tất cả. Bởi chính bản thân mỗi người hâm mộ hay giờ thường gọi là”fan” hiểu rõ được rằng những gì họ đọc họ thấy là đúng hay sai.
Đối với bản thân tôi, một con người dù đã đến tuổi 20 nhưng trong tâm trí tôi vẫn luôn thích, đam mê và thần tượng ban nhạc của mình là BEAST. Chặng đường tôi biết hai ban nhạc này cũng rất là tình cờ và ngẫu nhiên và đó cũng có thể gọi là duyên phận của tôi. Trước khi thi đại học tôi luôn hạn chế và tự kiềm hãm mình với các món đồ giải trí vì sợ rằng sẽ sao nhãng thời gian học hành của mình, tôi chỉ biết bù đầu vào học và ko hề biết một tí gì về công nghệ cả cho đến khi thi xong đại học khối A, tôi trở nên suy sụp hẳn đi vì tôi cảm nhận được kết quả mình đã làm được nó không xứng với khả năng của tôi, tôi đã bỏ rơi mất bản thân khi làm bài thi…
Và nỗi buồn cứ tăng lên hơn nữa sau khi khối B kết thúc, tôi ức chế, buồn và tự trách, hận chính bản thân mình đã ko làm được như điều mình mong muốn và khả năng của tôi có thể làm… cứ thế dần dần tôi cảm giác như mình bị tự kỉ vậy. Ngoài ăn cơm và đến giờ tụ họp gia đình ra tôi chỉ ở trong phòng và tôi bắt đầu tìm cách cứu bản thân mình, tôi mày mò tìm cách lên mạng chơi nhưng ko biết làm gì cả.
Thế rồi một hôm chị gái từ thành phố về khoe tôi có nhóm nhạc hay lắm em và chỉ cho tôi nghe bài “Thanks To” – một bài hát ý nghĩ, hay và thú vị… người tôi ấn tượng lúc đó chính là Yoseob – anh hơn tôi 1 tuổi nhưng rất tài năng, giọng hát anh rất khác biệt và cao, nghe anh hát tôi cảm thấy mình dễ chịu hơn rất nhiều.
Và thế là từ đó tôi có một công việc khác đó là lên mạng tìm kiếm thông tin của các anh và nghe các bài hát của các anh. Càng nghe tôi càng cảm thấy yêu các anh hơn, và tôi có thể nhận ra giọng hát riêng của từng người vì giữa họ có giọng hát khác nhau và cách phô cũng rất khác, hơn nữa điệu nhảy thì rất linh hoạt, chuyên nghiệp phù hợp với phong thía của bài hát.
Do vậy tôi không thể nào từ bỏ các anh từ đó, tôi luôn lục tìm tin tức tham gia các fanpage, theo dõi từng bước chân các anh. Rồi tình cờ tôi vào được một trang fanpage, tại đây cuộc đời tôi khác hẳn: ở nơi đây mọi người vào nói chuyện với nhau rất vui vẻ, ngoài về thần tượng của mình còn hỏi thăm nhau về gia đình, bản thân… dần dần tôi cảm nhận được tình cảm thiêng liêng gắn kết chúng tôi ngày càng bền chặt, chúng tôi xem nhau như chị em một nhà, thân thiết kể cho nhau bất cứ chuyện vui buồn, bức xúc. Chúng tôi thường xuyên lien lạc với nhau qua fanpage và qua điện thoại, dù chưa từng gặp nhau một lần ở đời thực nhưng tôi dám chắc chúng tôi có khi còn quý nhau hơn cả anh chị mình trong nhà nữa vì chúng tôi luôn bên nhau, dành tình cảm cho nhau, trao đổi cho nhau những tấm hình mới nhất để có thể nhận diện nhau nếu có ngày gặp mặt… và điều quan trọng hơn là căn bệnh tôi đang lo sợ “tự kỉ” đã biến mất, tôi trở lại là một con người vui vẻ và hơn thế tôi biết cách quan tâm và chăm sóc người khác hơn.
Có thể nói bây giờ tôi có thể ngồi nơi đây với một tinh thần tốt như thế này và viết câu chuyện này là nhờ cả vào các anh, từ các anh tôi đam mê âm nhạc và xem nó là một trong những phương thức giúp mình gỡ bỏ tâm tư, tình trạng, cảm nhận được cuộc sống, nhờ các anh tôi đã có những người em, người chị mới yêu quý, quan tâm đến nhau.
Đặc biệt hơn tôi nhìn thấy ở các anh sự nỗ lực bản thân các anh, sự không ngừng nghỉ, không từ bỏ dù gặp chông gai, vấp ngã… các anh vẫn vững bước và cố gắng hoàn thiện hơn để giờ đây là một nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng ; từ đó tôi cũng học tập được bản tính đó ở các anh và luôn nỗ lực hết sức trong học tập ở Đại học và các hoạt động xã hội. Nếu giờ hỏi tôi muốn nói gì tôi chỉ xin gửi lại các anh bài hát “thanks to” tới các anh thay cho những gì muốn nói. Dù có ai nói này nói kia tôi vẫn mãi mãi là một BEAUTY bên BEAST.