Khi tôi sinh ra! Vốn dĩ không phải là một cô công chúa được mọi người trông đợi, tôi ngày càng ý thức được rằng sự tồn tại của mình đã kết thúc hy vọng của ông bà và cô, bác về một đứa cháu trai nối dõi từ người con trai út. Tôi, cho đến nay, vẫn thật sự không hiểu đâu là lí do xác đáng cho sự ghẻ lạnh, phớt lờ cùng những câu nói đại loại như: “Ba mày không có con trai…” từ họ.
Nhưng người ấy- BA TÔI- không như thế, tôi, có lẽ nhờ vậy mới biết quý giá như thế nào khi được những người sinh ra mình thương yêu! Đặc biệt là ông ấy…- người hoàn toàn biết nhưng vẫn gạt bỏ hết những thái độ kia mà dành cho chị em tôi những tình cảm sâu sắc nhất. Không hiểu sao tôi lại gọi ông là ‘ba’, chỉ là mỗi ngày gọi nó lên tôi cảm thấy thật ấm áp.
Tôi xem ông là thần tượng nhưng ông là ba của tôi chứ không phải một vị anh hùng nào ở bên kia Trái đất. Ông là của riêng tôi!
Là người đặt tên cho tôi!
Là người làm ‘xích đu người’ cho tôi chơi mỗi buổi tối! Là người mỗi khi nhậu say về nhà vẫn ôm tôi tung lên cao, chọc cho tôi cười, hỏi tôi yêu ai nhất! Là người đi đâu gặp món gì ngon cũng dành phần cho tôi!
Là người nhẹ nhàng và cẩn trọng vuốt tóc tôi mỗi khi tôi nằm trong lòng ông những ngày bé! Là người đáp ứng cho sở thích kì quái “sờ tai” của tôi!
Là người dù không hài lòng đến mức nào cũng không hề nổi giận mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo! Là người chưa bao giờ mắng tôi lấy một câu chứ huống chi là đánh đòn!
Là người rất ít nói nhưng không phải không biết làm tôi cười hay dạy tôi những điều mà một người chân chính cần biết!
Là người trầm tư rất lâu khi tôi lần đầu tiên khóc vì trắc trở trong cuộc sống!
Là người không giàu,không thành đạt nhưng là người đáng ngưỡng mộ nhất trong mắt nhiều người bởi năng lực và đạo đức!
Là người cho riêng tôi một số tiền không nhỏ mỗi tháng vì biết tôi chỉ để dành chứ không bao giờ xài!
Là người luôn dạy tôi phải tiết kiệm thời gian và tự lập!
Là người ít khi gọi điện cho tôi nhất, trừ khi cần thiết, khi tôi học xa nhà! Nhưng tôi biết, ông vẫn âm thầm cỗ vũ và tự hào vì những thành công của tôi!
Tôi vẫn thường nghe câu nói: “Con gái là người tình cuối cùng của bố”
Cho nên, có được một ‘người tình’ tuyệt vời như thế, tôi, có việc gì mà phải hối tiếc, làm sao mà không hãnh diện vì ba, ba yêu!?
Tôi thần tượng ông theo cách của riêng tôi. Tôi cố hoàn thành những điều mình cần làm một cách nhanh nhất cho ba thấy!
Tất cả những thói quen ăn uống của tôi cũng từ ông mà ra!
Tôi muốn cho ba tự hào vì con gái của ba, không phải là con trai đâu nhé, là một cô gái dũng cảm, có thể làm những điều con trai có thể; có thể nữ tính, dịu dàng nhưng cũng oai nghiêm không khác gì ba!
Tôi phấn đấu với những hạng nhất, với trường chuyên, với trường đại học top đầu vì sự hài lòng dù được che giấu phần nào nhưng cũng không khó nhận ra từ trong mắt ông!
Tôi nấu và làm cho ông những thức ăn, nước uống yêu thích của hai cha con mỗi dịp về nhà!
Tôi từng tuyên bố chắc nịch với ông rằng đợi 4 năm nữa (khi tôi ra trường) sẽ là người nuôi gia đình nhưng trước khi đến lúc đó thì ba hãy tự chăm sóc mình bằng cách giảm hút thuốc và rượu đi ba nhé! (buồn cười lắm đúng không?)
Tôi, thú thật, đến khi lớn lên, khi đã nhận được quá nhiều, mới phần nào cảm nhận tình yêu của ông cho tôi! Vậy mà tại sao khi tôi vừa sinh ra, một hình hài xấu xí và không được mọi người vui mừng chào đón, lại được ông không chút do dự dùng cả cuộc đời còn lại để nâng niu!
Dù không quá muộn và cũng không nói ra, nhưng tôi biết ông ấy hiểu, rằng tôi, cũng yêu ông ấy, rất nhiều! Hãy tin vào con, ba nhé!