Là một cô sinh viên,tôi cũng giống như bao bạn khác…hàng tháng đều đặn về nhà “lĩnh lương”. Cuộc sống sinh viên của tôi khá sung túc và thoải mái. Tôi tiêu tiền theo sở thích mà nhiều người gọi đó là sinh viên “đại gia”.
Cho đến một ngày, tôi tình cờ về nhà…giữa trưa nắng bỏng rát của mùa hè, mẹ tôi đội nón, mặc áo bộ đội đi kéo hàng, thằng em tôi 8 tuổi ngáp ngủ ngồi trông nhà. Tôi lặng người….nhìn mẹ và em.
Tôi quyết định làm thêm, chạy bàn ở quán ăn. Công việc vất vả, khó khăn hơn tôi tưởng. Chân tay tôi tê cứng, toàn thân như sụp xuống. Với cô sinh viên quen ăn chơi như tôi, đây quả thực là thời gian kinh hoàng….Hết tháng, cầm số tiền lương do công sức mình bỏ ra mà có, nghĩ về mẹ… Tôi mới thấm thía được mẹ vất vả đến chừng nào….
Cầm tiền mồ hôi nước mắt của mình. Tôi ích kỉ, keo kẹt không muốn tiêu gì.T ôi bắt đầu dắn đo suy nghĩ…căn nhắc khi mua sắm.Tôi thấy xót khi tiêu tiền do mình làm ra.
Đồng tiền đầu đời dù ít nhưng để lại trong tôi bài học không hề nhỏ, giúp tôi trưởng thành, chín chắn biết quý trọng công sức, không những của mình mà còn của mọi người. Tôi cũng học được cách tiết kiệm, chi tiêu hợp lý. Con lợn làm thêm của tôi đang béo lên từng ngày…Rồi tôi sẽ mua sẽ thằng em yêu quý bộ siên nhân nó thích, mua cho mẹ mũ bảo hiểm mới, cho bố đôi găng tay đi xe máy.
Đồng tiền đầu đời…..làm cuộc sống của tôi tràn đầy niềm vui, hạnh phúc và năng lượng.