Tôi đến từ một vùng quê của tỉnh, nơi đó không năng động và nhộn nhịp như thành phố lớn này. Nhịp sống vội vàng ở đất Sài thành này khiến con người ta cũng hối hả theo nó. Theo học Đại học ở Sài Gòn với biết bao ước mơ cháy bỏng, tôi cảm thấy hạnh phúc vì chọn thành phố nhộn nhịp này để sống và học tập.
Cũng như các bạn khác của những ngày đầu mới bước chân tới đây đó là những điều bỡ ngỡ và sự tò mò về con người và cuộc sống nơi đây. Khi còn ở quê cứ mỗi lần nghe mọi người nói rằng “ người thành phố” thế này,” người nhà quê” chúng ta thế này, tôi cứ nghĩ rằng đó là hai “người” khác nhau đấy. Cũng vì thế đó mà mỗi lần tôi đi học, hay đi dạo đâu đó ngoài đường là tôi cứ nhìn chăm chú người ta, cách người ta nói chuyện, cách cử xử với nhau… Xem ra tôi như người từ nơi nào rơi tới vùng đất này, có lẽ đó là sự lạ lẩm, sự hồn nhiên của cô sinh viên năm nhất là tôi.
Những tháng đầu tiên tôi chỉ đi học và về kí túc xá, bố mẹ bảo rằng tôi phải cố gắng tập trung vào mà học vì ở Sài Gòn toàn “thiên tài” không đấy. Tôi nghĩ rằng mỗi người đều có những thế mạnh riêng của mình, không phải chỉ là phân biệt người ở quê nghèo, hay thành phố năng động này.
Cuộc sống ở những vùng quê khá vất vả. Nếu dùng từ để mô tả về cuộc sống của những con người ở quê tôi thì tôi chỉ biết nói rằng là chịu khó, vì nghèo khó nên phải chịu khó mới đủ cơm đủ mắm cho những tháng ngày vất vả. Tuy thế đấy, nhưng người ta sống gần gũi và quan tâm tới nhau bất cứ lúc nào.
Bố mẹ tôi là nông dân. Ừ thế đấy, nên cuộc sống dĩ nhiên không gọi là sung sướng hay nhàn hạ gì cả. Tôi đi học và đi làm thêm vào buổi tối. Bố mẹ không muốn tôi đi làm vì sợ tôi bỏ quên việc học. Vì thế, tôi không hề nói bố mẹ biết rằng là tôi đi làm thêm vì tôi không muốn bố mẹ lại lo lắng cho tôi, tôi nghĩ mình có thể cân bằng tất cả.
Không riêng mình tôi, hầu như các sinh viên ở quê đều chọn việc học và làm thêm song hành. Đó là một phần phụ giúp chi phí gia đình, một phần học hỏi và “gia nhập” con người thành phố. Tìm một công việc làm thêm không khó, nhưng phù hợp với thời gian học trên trường hay không là cả một vấn đề. Tôi chọn cho mình một công việc vào buổi tối, đó là một nhân viên pha chế Trà sữa trân châu. Công việc đòi hỏi sự năng động và hoạt bát. Nhưng ngày đầu thực sự quá kinh khủng với một đứa con gái như tôi. Tôi làm viêc một cách điên cuồng với sự chỉ đạo của người quản lý. Tôi tưởng nó đơn giản chỉ là học việc và đứng pha chế, nhưng không đâu nhé, tôi ôm luôn công việc của nhân viên phục vụ là mời chào khách, pha chế, phục vụ và tính tiền. Ôi không! Thế mới biết đồng tiền kiếm được không phải dễ, quả thật không dễ!
Chạy vòng ra vòng vào như một cái máy hoạt động hết năng suất, mồ hôi nhễ nhãi, chân tay tôi mỏi nhừ, chỉ mong hết giờ làm việc để được về. Công việc kết thúc lúc 22h30, tôi về phòng với toàn thân rã rời. Tôi không nản chí, cũng không than mệt gì cả mà nằm khóc… Tôi nghĩ đến bố mẹ, tôi nghĩ đến bản thân tôi. Tôi tự nhủ rằng mình phải bắt đầu tập quen như thế này đề bản thân mình trưởng thành hơn, tôi không phải là đứa trẻ mới lớn. Và tại sao mọi người làm được mà mình không? Càng nghĩ thế thì nước mắt càng tuôn trào, nhưng không phải vì buồn, mà đó là động lực. Công việc cứ thế diễn ra sau những giờ học ở trường, đều đặn từng ngày như thế trôi qua… Nhìn gia đình người ta quây quần vui chơi ăn uống, tôi lại thương bố mẹ vì ở quê mọi người không như vậy, sáng sớm đi làm đến chiều tối mới trở về nhà…
Tôi nghĩ thầm rằng khi nhận được tiền lương tôi cũng sẽ nói bố mẹ rằng tôi đã đi làm thêm và tôi đã làm tốt như thế nào. Tôi sẽ mua món quà nào đó tặng bố mẹ từ những đồng tiền tôi kiếm được. Và tôi sẽ dùng số tiền tôi kiếm được mua dụng cụ học tập mà tôi còn thiếu,và có thể để tiết kiệm…
Tuy đồng tiền tôi kiếm ra không đủ lớn nhưng đối với tôi đó là cả một quá trình tôi học hỏi và nhận thức được nhiều điều. Ngày nhận được tiền lương tôi hạnh phúc lắm. Khi nhận tiền từ người quản lý mà nước mắt lưng tròng, vì thấy vui khôn xiết. Cảm giác cầm trên tay đồng tiền do chính mình kiếm ra là khó tả lắm. Có thể với một số người thì tôi tầm thường, nói như mấy đứa trong lớp vẫn hay gọi là “ hạng bình dân”, nhưng tôi hạnh phúc vì điều đó. Vì biết rằng chính vì thế đấy nên tôi phải cố gắng hơn gấp ngàn lần. Những điều như vậy khiến tôi có động lực mạnh mẽ để tiếp tục công việc của mình và công việc nào cũng có cái khó và tính chuyên cần của nó, quan trọng là bạn có dám thử thách cùng nó hay không.
Mẹ vẫn hay bảo rằng với tôi rằng đồng tiền nằm trong gai và tôi đã phải bước vào qua gai góc mới lấy được nó. Đường đời còn nhiều khó khăn chính vì thế tôi phải tập bước đi từ những con đường “đầy gai” như thế này.
🙂
c/s la nhu zay do e…phaj trai qua doan duong chong gai nhu zay con nguoi ta moi truong thanh len dc
hay, ý nghĩa lắm luôn. cố gắng nha