Là 1 người con bạn có biết bố mẹ bạn đã kiếm tiền như thế nào không? Bạn đã từng thấy được mồ hôi công sức của bố mẹ bạn đi kiếm tiền để nuôi bạn chưa?
Cuộc sống ngày nay quá đầy đủ và sung túc, có những người con chỉ biết hưởng thụ những gì mà bố mẹ họ đã ban cho họ mà không hay biết đằng sau nó khổ cực đến nhường nào. Và tôi cũng như vậy. Khi còn bé đến khi tôi đi học cấp 3. Bố mẹ tôi đi làm kiếm tiền nuôi tôi và em trai tôi. Có những khi thèm mua quà vặt như những đứa trẻ khác tôi nằng nặc đòi mẹ cho tiền mua quà vặt. Bố mẹ tôi dù nhiều lúc trong túi không còn là bao vẫn sẵn sàng cho tôi vì tôi thích.
Ngày đó bố mẹ nuông chiều, ngoài ăn với học và làm phụ bố mẹ một số việc nhà ra thì tôi không hề biết đằng sau đó bố mẹ tôi đã vất vả như thế nào. Cuộc sống cứ thế trôi qua tôi cũng đã biết tin mình đỗ vào 1 trường cấp 3 có danh tiếng ở thành phố. Bỗng 1 hôm, bác ruột tôi gọi điện lên vào bảo với mẹ tôi : “ Nhà đang neo người quá, khách thì đông, nếu cháu nó rảnh thì em bảo cháu về giúp chị một tay”.
Bác trai tôi mất từ khi anh tôi học lớp 1, chỉ có 2 mẹ con nương tựa vào nhau mà sống. Bác tôi là chủ của 1 cửa hàng bán hạt giống. Vì hè là vụ mùa mà anh tôi thì còn đang trong kì thi cuối kì của năm thứ nhất. Nhà neo người tôi đồng ý về giúp bác.
Thật sự là không hề đơn giản chút nào khi mà 1 đứa bé cao 1m50 nặng 35-36kg bê 20kg thóc giống. Ngày đầu mới bán, tôi cảm thấy khá là vất vả. Thèm ngủ, đói nữa, khát, nóng, ngứa vì rậm thóc. Nhiều khi mệt quá tính nhầm tiền cho khách hoặc bán không nhanh lại bị bác mắng… Những lúc đó tôi chỉ khao khát được về nhà với mẹ.
Sao lúc bên mẹ chỉ là bình thường thôi mà tôi lại không trân trọng?Lúc đó tôi mới nhận ra rằng kiếm 1 đồng tiền không hề dễ chút nào. Thế rồi 1 tháng hè cũng kết thúc bằng chuỗi ngày mệt nhọc và vất vả mà lúc đó tôi cảm nhận được…Hè lớp 10 rồi lớp 11, tôi vẫn bán hàng giúp bác.
Lớp 12, khoảnh khắc khi biết tin mình trượt đại học cào xé tim gan tôi. Tôi có lỗi với bố mẹ rất nhiều. Bao nhiêu công lao dạy dỗ nuôi nấng tôi mà tôi lại như vậy. Rồi cái gì cũng phải đến, tôi vẫn đi học đại học nhưng trường mà tôi không hề mong muốn. Tôi xấu hổ trước mặt thầy cô và bạn bè. Tôi không dám gặp ai cả. Cho đến một ngày trước khi tôi nhập học. Bố mẹ ngồi nói chuyện với tôi và khóc : “Bố mẹ thương con rất nhiều, con ở nhà với bố mẹ, bố mẹ bao bọc con. Từ giờ con ra ngoài xã hội,thiếu thốn đủ đường, còn va chạm cuộc sống ,bố mẹ lo cho con rất nhiều”, bố mẹ tôi và tôi cùng khóc.
Tôi thương và có lỗi với bố mẹ hơn và tự nhủ mình phải cố gắng. Rồi 1 năm học cũng qua, không hề bình yên và phẳng lặng, rất vất vả vì tôi học cùng sinh viên quốc tế. Rồi cái ngày thi Ielts đầu vào của bọn tôi cũng đến. Tôi học ngày học đêm để cố gắng không phụ lòng bố mẹ. Và rồi kì thi cũng trôi qua một cách thuận lợi cũng là khi chúng tôi được nghỉ lễ 30/4-1/5. Kì nghỉ từ 28/4-3/5. Tôi muốn mẹ cho đi làm cùng mẹ. Và tôi cũng được chấp nhận.
Đó là 1 công ty may lớn của thành phố.Tôi chỉ làm hợp đồng trong vòng 1 tuần với số tiền là 75 nghìn/1 ngày. So với mẹ, công việc của tôi làm là đơn giản hơn rất nhiều. Công việc làm từ 7h sáng-7h tối, trưa nghỉ 1 tiếng.Vì nhà tôi gần công ty nên trưa tôi và mẹ về nhà nấu cơm.
Lần đầu tiên đi kiếm tiền bằng chính mồ hôi công sức của mình qua công việc của mẹ, vất vả, cực vất vả, vậy mà ngày nào mẹ cũng vậy. Tôi cảm thấy thương mẹ hơn rất nhiều. Có những hôm cơm không kịp ăn mà đã phải nhịn đói đi làm. Vậy mà sao mẹ vẫn cố chịu? Chắc hẳn là vì chúng tôi-những đứa con của mẹ.
Tôi đói, tôi khát, tôi buồn ngủ, tôi muốn đi chơi…những suy nghĩ đó trong đầu làm công việc trở nên chuệch choạc và tôi bị bác quản đốc chỗ mẹ mắng. Không cần biết có mẹ tôi ở đó hay không. Bác mắng tôi như mắng chính nhân viên của mình. Tôi bỗng thấy xấu hổ.Và ngày càng làm việc tốt hơn.
Rồi 1 tuần trôi qua. Số tiền mà tôi nhận về là 435 nghìn. Vì ngày cuối tôi nghỉ nửa ngày để lên trường chuẩn bị cho việc đi học quân sự. Mẹ bảo : “mọi người khen con làm rất tốt và chăm chỉ khiến mẹ vui”. Mẹ đưa vào tay tôi 435 nghìn. Số tiền ít so với số tiền hàng tháng mà bố mẹ đưa cho tôi. Nhưng là số tiền rất lớn và rất ý nghĩa đối với tôi.
Cũng sắp là dịp sinh nhật em trai 1/6.Tôi đưa nó đi mua quà. Nó biết chị không có nhiều tiền nên đã chọn bộ đồ chơi 35 nghìn. Còn lại tôi mua giày cho mẹ và áo cho bố. Cảm giác lúc đó thật sung sướng khi thấy bố mẹ vui vẻ với món quà mà tôi đã tặng. Tôi cười và tự nhủ : “Không biết đến khi nào tôi mới có thể giúp bố mẹ đỡ vất vả hơn”.
Và kết quả thi Ielts cũng đến.Tôi và mẹ vỡ òa trong hạnh phúc khi biết tin tôi và 4 người bạn nữa trong lớp cùng đỗ Ielts và cũng là lúc tôi biết mình nhận được tiền học bổng của trường. Giờ đây tôi đã là sinh viên năm 2.Tôi thầm nhủ phải cố gắng hơn nữa để không phụ công bố mẹ đã nuôi dưỡng mình. Và chắc hẳn là giờ tôi ngoan hơn xưa. Không còn vòi mẹ tiền vì những thứ vô bổ đó vì tôi biết Để kiếm được đồng tiền đó bố mẹ tôi đã phải vất vả như thế nào.
Có lẽ mong muốn tương lai gần của tôi là tết dương lịch này sẽ lên Văn Quan (1 huyện nghèo của Tỉnh Lạng Sơn) để trải nghiệm công việc tiếp theo-công việc của cha đã vất vả như thế nào? Đồng thời tôi cũng hy vọng, ước mơ đi du học của tôi sẽ được thực hiện trong thời gian sớm nhất khi có thể.. ^ ^. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đọc những trải nghiệm đầu đời của tôi.
Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua, nó là một cuộc hành trình mà bạn có thể tận hưởng từng bước khám phá.