Có thể nói, thần tượng với tôi là 1 định nghĩa đơn giản vì tôi không phải dân chuyên văn với óc tưởng tượng phong phú. Tôi coi thần tượng của mình như một kim chỉ nam của cuộc sống hàng ngày, hơn thế là điều tôi nghĩ về mỗi khi cảm thấy bế tắc, chùn chân. Thật gần gũi và thân thương 2 tiếng :”Bố à”. Bố tôi chính là thần tượng không xa lạ của đời tôi.
Không lộng lẫy như những ngôi sao Hollywood hay body chuẩn như anh chàng Hàn Quốc đang thịnh hành nhưng con người bố, tâm hồn bố đã và đang giúp tôi trưởng thành từng ngày khi là sinh viên để dấn thân vào đời. Không biết là khi nào thâm tâm tôi coi bố là thần tượng của mình. Giờ là sinh viên năm 3, trải nghiệm cuộc sống xa nhà ở Thủ đô tôi càng thấm thía lúc trước ở nhà đã hồn nhiên không để ý những lời bố nói.
Năm nay bố tôi 53 tuổi rồi, nhưng ai cũng nói bố như 60 ấy vì bố không nhuộm tóc như mọi người, bố giản dị là thế, từ cách ăn mặc hay cố định 1 số điện thoại vậy. Nhưng bố lại là người vô cùng cầu kì trong chuyện ăn uống, vì sao ư, vì bố nói giờ “ chỉ có cái miệng hại cái thân thôi” ăn uống không cẩn thận là lắm bệnh nhiều tật ngay. Bố rất ít nói chuyện phiếm nhưng không vì thế mà bố không phải người vui tính, bố nói đùa nhưng cười rồi suy ngẫm ngay. Ví dụ nói ngược kiểu “ Muốn làm gì thì làm, không là không chết vì đói mà chỉ đói đến lúc chết thôi” hoặc “ cái gì cũng biết mà chẳng biết cái gì”, “ khôn lắm đồ ngu ạ”. Nói chuyện với ai đó, nói xa nói gần rồi thể nào tôi lại vòng về người bố của mình.
Nhớ khi còn nhỏ tôi được bố chiều cô công chúa nhỏ nhiều thế nào chứ. Vào buổi sáng trước khi đi làm bố giao nhiệm vụ cho tôi đi dọc dãy phố gần nhà tự ăn sáng món mình thích (vì cả dãy là đồ ăn sáng) rồi bố sẽ trả tiền sau, vừa rèn tính tự giác cho con cái mà còn quản lí tiền bạc và đảm bảo bữa sáng cho tôi. Vào những hôm đi học thêm nắng ráo không sao chứ hôm mưa to gió lớn thì đúng là 2 bố con lụp xụp trong cái áo mưa, bố đèo tôi xe đạp (vì đi xe máy bị chết máy) hì hục lội qua cái mố nước, thích nhất khi bố hỏi: ”học về đói không, ăn gì không bố mua?” vui phải biết.
Lần tôi đi cắt ngón tay “6 ngón”, vì hết thuốc tê nên đau khóc, bố cõng đi khắp mấy vòng bệnh viện để dỗ dành. Dịu dàng và chan chứa yêu thương tất cả đều bằng hành động. Chỉ những khi thật buồn về con cái bố mới uống rượu và nói ra. Nhớ cách đây 3 năm, tôi thi rớt 2 trường đại học bố buồn thế nào “ bố không nói ra đâu nhưng thực sự bố buồn lắm”, câu nói luôn gắn chặt trong óc tôi vì khi ấy tôi nhìn như khóe mắt bố có nước mắt. Từ đó tôi tự nhủ không để bố phải nói điều này lần nữa.”con ghét là con nên thân”.
Có những khi đi làm thêm để biết thêm về cuộc sống kiếm tiền vất vả, tôi lại nghĩ về bố, bố tôi chỉ học hết lớp 7 nên không có bằng cấp mà lên chức như các bác, như vậy con đường sự nghiệp lại càng vất vả thêm.Công việc của bố thường làm về đêm nhưng ban ngày vẫn phải đến cơ quan, luôn cố gắng cho 2 chị em ăn học đầy đủ, sửa sang nhà cửa vì bố nói” nhà có 2 đứa con gái nên cũng phải làm đẹp họ nhà gái chứ, cho bạn bè các con đến nhà, các con không phải ngại”.
Thần tượng không phải không có tật xấu. Bố ngủ ngáy to và lười tập thể dục, thích chơi bài. Có ai mà hoàn hảo được đâu. Nhìn và nghĩ về bố là tôi lại có động lực đi tiếp trên con đường mình đã chọn làm Kĩ sư Thủy Lợi, sẽ vất vả vì là con gái. Giữa cuộc đời tấp nập, bố luôn là thần tượng của con. Bố à! Con yêu bố nhiều lắm!