Tuổi 18 lần đầu tiên tôi biết cảm giác thất bại đau đớn biết nhường nào, trượt đại học tôi không biết nên nói gì với gia đình, chỉ biết im lặng và hy vọng vào những điều kì diệu mà tôi thừa biết chẳng bao giờ xảy ra.
Sau một thời gian khó khăn đó tôi đã lấy lại được cân bằng trong tư tưởng và cuộc sống. quyết định thử sức vào năm sau.
Và một năm sau đó, cảm giác đau đớn còn lớn hơn nữa khi ước mơ vào trường đại học kinh tế của tôi lại thất bại. Cuộc sống luôn bắt mỗi chúng ta phải lựa chọn, bước về hướng này hay hướng khác đều thay đổi cuộc đời theo những cách khác nhau. Tôi vẫn tự nhủ với bản thân mình rằng “giá như… thì sẽ” để làm nhẹ hơn một chút nỗi buồn trong lòng… chỉ đơn giản vậy thôi…
Với tôi quãng thời gian xa nhà để đến một nơi xa lạ cũng không mấy khó khăn và sự nghiệp học hành của tôi cũng từ đây bước sang một trang mới. Tại khu công nghiệp ban ngày tôi đi làm, chiều về tôi cắp sách đi học tại trường trung cấp. Đó là ngôi trường không nổi tiếng nhưng ngôi trường này sẽ là nơi chắp cánh cho những ước mơ của tôi.
Khoảng thời gian vừa làm vừa học đó khá vất vả nhưng nhờ có nó tôi đã hiểu rằng trong khó khăn mỗi người sẽ có những cách giải quyết khác nhau và thu hoạch được những kết quả khác nhau, với tôi trong khó khăn tôi có những kỹ năng của riêng mình, có những người bạn cùng chung những hoài bão, ước mơ. Chúng tôi cùng nhau cố gắng trong học tập và chia sẻ những khó khăn của cuộc sống.
Nhà trường cũng tạo mọi điều kiện tốt nhất để chúng tôi học tập. chúng tôi có thế học sáng hoặc học tối tùy vào ca làm việc của mình. Chính vì thế càng có động lực để cố gắng, dù trời mưa hay nắng vẫn đều đều đến lớp, đến trường.
Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, giờ đây sau 2 năm cố gắng chúng tôi đã cầm trên tay tấm bằng trung cấp loại giỏi, sau khi ra trường nhiều người đã tìm được công việc mới với mức lương khá hơn tại quê nhà. Còn tôi vẫn cố gắng theo đuổi ước mơ của mình đó là tấm bằng đại học, vẫn tiếp tục với quãng đường quen thuộc nhà trọ – công ty – giảng đường.
Tôi nhớ Jon Kabat có câu nói như thế này “ Bạn không thể chặn những con sóng… nhưng bạn có thể học cách làm thế nào để lướt sóng” – việc theo đuổi những ước mơ của mình không có gì xấu cho dù đó là những giấc mơ hoang đường nhưng hãy nghĩ xem chúng ta chỉ được sinh ra một lần vì vậy hãy theo đuổi những gì bạn muốn, những gì bạn cho là đúng. Không ngại khi đứng trước những lối rẽ…Không ân hận vì những gì đã lựa chọn vì đó là quyết định của mình, lối đi của mình, dành cho mình…
Mỗi chúng ta luôn có rất nhiều con đường để lựa chon, để bước đi và cuối mỗi con đường đó đều có hạnh phúc nếu chúng ta cố gắng bước hết con đường đã chọn. có những người chọn bình yên, có những người chọn sóng gió… và dù bạn chọn điều gì thì chỉ cần bạn thấy hạnh phúc là được.
co gang len em.anh ung ho nhung j em da tam su,dung nhu vay,khi chung ta tu lap bang chinh kha nang cua minh voi tuoi doi rat tre thi thuc su kho khan khi khong co gia dinh,that bai la chuyen binh thuong nhung sau that bai ma chung ta lai dung day de huong toi tuong lai phia truoc thi that su do se la thanh cong.anh tuy ko fai xa nha nhu em nhung viec chong ngoi truong trung cap kinh te ky thuat nac thang long de hoc la 1 lua chon dung dan.ngoi truong phu hop voi viec vua hoc vua lam………thoi noi nua cung changhet cau chuyen.chuc em thanh cong hon nua