SMS của mẹ: “ Hôm nay con có đi học không? Mẹ vừa mới gửi 1.5triệu vào tài khoản của con rồi đấy. Nhớ là mỗi lần rút ít thôi, chi tiêu cho hợp lý, ăn uống cho đầy đủ để có sức mà học tập con nhé ! Đừng có đua đòi với bạn bè làm gì, phải cố gắng hòa đồng với bạn bè, tính con là hay nóng giận,hành động nông nổi lắm đấy. Ở nhà bố mẹ còn chịu được chứ ra ngoài xã hội mà như thế thì người ta ghét đấy. Nhớ nghe lời mẹ dặn,mẹ nhớ và yêu con nhiều lắm!”
Đọc xong SMS đó tôi đã khóc. Mẹ à,con xin lỗi ! Tuy con rất thương bố mẹ nhưng tại sao con vẫn không thể nào mà học hành đến nơi đến chốn được. Con cũng thường hay nghỉ học khi môn đó thày cô không điểm danh,thậm chí trời nắng to, mưa lớn con cũng thường hay nghỉ học.Con muốn học một khóa tiếng anh nhưng con biết là gia mình mình không có điều kiện,con muốn mua một chiếc xe máy để đi đây đi đó nhưng con biết là tiền bố mẹ làm ra cũng chỉ đủ ăn mà thôi.
Còn 2 năm nữa mới được ra trường,sao mà lâu thế hả mẹ. Ước muốn của con bây giờ là được trở về những ngày còn được sống trong vòng tay của bố mẹ, muốn được nghe câu nói “ Dậy đi con,nhanh lên còn chuẩn bị đi học,con gái con lứa gì mà ngủ mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi còn chưa dậy”… Dù con biết ước mơ vẫn chỉ là mơ ước.