” Kẻ khốn cùng nhất trên thế giới này không phải là người không một đồng xu dính túi, mà là kẻ không có nổi một ước mơ…”
Vậy là tôi còn hơn cả kẻ khốn cùng, tôi hệt như một kẻ bại trận.
20 tuổi, 1/3 đời người, tôi vẫn không biết mình mơ gì, mình muốn đi đến đâu trên đoạn đường đời vốn dĩ đã đầy những ngã rẽ. Hoang mang và chông chênh vậy đấy…
Và với một kẻ hay suy nghĩ như tôi, đó thật sự là một điều tồi tệ. Đôi lúc, nó hiện lên hữu hình và rõ nét, như một bàn tay níu trái tim tôi trùng xuống.. nặng trịch.. ngột ngạt và khó thở.
Ừ thì, đừng “tồn tại” nữa, đi tìm thôi những mảnh ước mơ vương vãi từ quá khứ, ngoảnh lại thôi trở về những bất cần thời trẻ dại, khi cái khắc nghiệt của cuộc sống mưu sinh chưa làm mòn đi lòng can đảm của ta.. ta dám mơ, ngay cả những điều điên rồ nhất.. ta dám mơ không một chút e dè sợ hãi, bất kể nó có là một giấc mơ không thành, bất kể nó sẽ làm ta đau, ta thất vọng hay không.
Ước mơ… đi tìm thôi, để còn “sống” chứ!
Trở về năm mười ba tuổi, tôi ao ước trở thành một nhà văn. Tôi thích viết. Tôi yêu cái cảm giác lánh mình trong một thế giới riêng, với cây bút và xấp giấy. Và rồi, một tác phẩm để đời ^^. Mười ba tuổi đâu nghĩ gì nhiều, cuộc sống đơn giản vậy thôi, không có chỗ cho sự thất bại. Ở cái tuổi ẩm ương ấy, đam mê nhiều, tưởng tượng nhiều, cái ăn chưa đủ sức len lỏi trong những giấc mơ bay.
Bất giác mỉm cười nhớ về những ngày ấy, ước mơ trong trẻo quá phải không, khi cuộc sống chưa kịp thổi lớp bụi lo toan làm mờ đục. Lại ngồi viết, và những cảm xúc vẫn vẹn nguyên.
Cái mệt nhọc của mẹ làm dừng dòng suy nghĩ đang mơn chớn trong tôi. Dạo này mẹ hay kêu đau nhiều. Tôi ngừng viết, lấy lọ dầu xoa bóp những chỗ ê ẩm cho mẹ. Tay mẹ gầy đi nhiều rồi, gân guốc và chai sạn quá.
Ước mơ của tôi thay đổi trong những năm tôi mười tám. Tôi cũng yêu những con số, và khi đứng trước ngưỡng cửa lựa chọn của cuộc đời, làm một nhà văn hay một kế toán, tôi đã chọn những con số vô tri có phần nhàm chán hơn, nhưng những con số ấy có thể nuôi tôi, cho tôi một cuộc sống ổn định.
Giờ thì tôi đang sống trong năm tháng sinh viên cùng những con số, chí ít thì ban đầu tôi đã đến với nó cùng sự hứng thú, nhưng đôi khi những khó khăn khiến tôi không còn đủ nhiệt thành với ước mơ. Tôi loay hoay tìm lại đam mê với những con số.
Tạm gác lại những đam mê khi bố đang nhờ tôi nhuộm tóc thành đen. Bố chưa già, nhưng tóc bạc nhiều rồi.. Một cái gì đó cuộn lên trong tâm trí.
Hóa ra đâu phải tôi không có ước mơ, tôi mơ nhiều đấy chứ! Còn trẻ… hãy cứ mơ đi, thật nhiều… hãy cứ thử thật nhiều thứ với tất cả niềm nhiệt thành, thích thú. Có thể, bạn vẫn chưa biết cuộc sống sẽ sắp xếp mình trở thành một người như thế nào, chỉ xin đừng từ bỏ đam mê…
Tương lai của tôi..
Có thể tôi sẽ thành nhà văn.
Có thể tôi sẽ làm một kế toán.
Cũng có thể tôi sẽ thành một người nào đó khác nữa.
Nhưng tôi vẫn sẽ không để những con số biến mất khỏi cuộc đời một nhà văn, cũng như bạn sẽ thấy một kế toán đêm về cặm cụi viết lách.
Tương lai đối với tôi vẫn là một thứ mông lung và khó đoán. Có thể giờ tôi chưa nhìn rõ con đường mình đi, nhưng con tim mình cần gì thì tôi đã hiểu, hãy để tự nó dẫn lối đi thôi.
Và tôi cũng ấp ủ một ước mơ lớn nhất, chỉ đơn giản là trở thành người sống không hổ thẹn với những đường gân xanh hằn rõ lên bàn tay xám ngắt của mẹ đang khó nhọc nuôi tôi, không thẹn lòng mình trước những sợi tóc bạc cứ ngày một dày thêm trên mái đầu cha.
Chỉ vậy thôi…
từ nhỏ em đã chẳng ước mơ gì cả tới bây giờ 23 tuổi vẫn vậy.
Em có một chút năng khiếu về tiếng anh, nhưng hiện tại em vẫn chưa xác định được tương lai mình làm gì. 18+ đứng trước cái tuổi phải lo lắng, băn khoăn rất nhiều về việc chọn trường, em thật sự kb chọn trường nào, chỉ biết bản thân thích tiếng anh thôi, chị tư vấn giúp em
Mến chào Huyền,
Lo lắng và phân vân của em cũng là tâm trạng chung của hầu hết bạn trẻ khi bước vào khoảng thời gian cần lựa chọn con đường tương lai của mình. Để không lựa chọn sai lầm trong con đường tương lai phía trước, em hãy cân nhắc kỹ giữa năng khiếu của bản thân, cũng như công việc sau này mình muốn gắn bó lâu dài. Đồng thời, em cũng có thể tham khảo ý kiến từ người thân, với kinh nghiệm, họ sẽ cho em những gợi ý thích hợp để có được sự lựa chọn chính xác.
Nếu mong muốn học tại FPT Mạng cá cược bóng đá , em có thể để lại số điện thoại, với kinh nghiệm của mình, các anh chị tư vấn viên sẽ tư vấn cụ thể cho em để lựa chọn được chuyên ngành phù hợp.
Trân trọng!
19t rồi c à nhưng e chưa làm được gì, cũng chả biết bản thân mình thực sự muốn gì, biết là thương bố mẹ nhiều lắm nhưng vô dụng quá, có lẽ nào e sinh ra không thuộc về thế giới này.
Tôi không có ước mơ, tôi đang làm công việc tôi không hề thích. tôi đã 27 tuổi vậy mà tôi không có ước mơ. sống 1 cuộc sống nhàm chán và vô vị
Thật buồn khi chưa tìm thấy đam mê và phải làm công việc mình không hề thích. Nếu tìm thấy niềm đam mê, hãy mạnh dạn làm hết mình để theo đuổi nó bạn nhé. Chúc bạn thành công!
năm nay mk 20tuổi ko có lấy 1 đam mê hay 1 ước mơ j cả mà cũng ko phải là sinh viên chỉ là một thằng công nhân sáng đi làm tối về mk chán cảnh này lắm rồi nhưng ko biết làm j bây giờ nhiều lúc ngồi nghĩ xong thở dài hãy cho tôi biết nên làm j bây h
Em đã có ước mơ nhưng ước mơ không chỉ 1. Có những lúc em đã quyết tâm thực hiện nó, nhưng chỉ được vài tuần thì ước mơ đó nhạt phai đi, rùi nó trở về lúc khởi đầu sự mơ ước đó. Thật buồn nếu có thể chết đi thì hay biết bao. Sẽ không còn những ước mơ đó sẽ nhẹ nhàng hơn khi đối mặt với cuộc sống này.