Tôi đã suy nghĩ rất nhiều rằng mình sẽ viết gì, mình muốn nói gì, muốn chia sẻ điều gì và sẽ gửi đến cuộc thi bài viết nào để có thể giành giải? Và ngày hôm nay, sau khi đọc những bài viết, xem những hình ảnh và nghe những thông tin về thảm cảnh kinh hoàng trên mảnh đất chùm đảo Philippines sau khi siêu bão Haiyan quét qua, tôi thực sự quá đỗi sững sờ về sức phá hủy không ngờ của nó.
Dẫu mấy ngày nay vẫn nghe ti vi nói về cơn bão mạnh nhất từ trước đến nay nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ đến một thảm cảnh khủng khiếp và kinh hoàng đến thế. Chỉ cho đến khi nhìn vào con số 10.000 người thiệt mạng cùng những hình ảnh xác chết la liệt, thảm thương trong một đống đổ nát thì tôi mới bàng hoàng. Nỗi đau nghẹn lại, đầy xót xa! Và lúc này tôi muốn viết cái gì đó, không phải với tư cách một bài dự thi mà như một lời nguyện cầu cho những người xấu số sẽ sớm siêu thoát và mong ước những người may mắn sống sót sẽ sớm ổn định lại được cuộc sống cũng như cơn bão mau chóng tan không gây ra hậu quả nào nữa.
Có lẽ khó có ai có thể kìm nổi nước mắt khi xem những hình ảnh thương tâm của những thây xác vất vưởng trên đường phố Philippin, những cái xác còn nằm im trong vũng nước hay những thi thể bám đầy bùn đất nằm bên vệ đường. Người chết nằm đó còn người sống cũng chẳng khá hơn. Những cái bóng vạ vật như những bóng ma màn trời chiếu đất, không thức ăn, không nước uống. Những khuôn mặt thẫn thờ chắc đã không còn nước mắt để khóc hay vẫn còn quá đỗi bàng hoàng trước những điều đang xảy ra? Những đứa trẻ bỗng chốc hóa mồ côi, ánh mắt còn quá ngây thơ để phải chịu những nỗi đau này. Cả một đất nước giờ chỉ còn là đống hoang tàn, đổ nát. Tất cả như trở lại cái thời buổi nguyên thủy hoang sơ thì những người sống biết phải nhìn tương lai thế nào đây? Thiên nhiên thật quá tàn nhẫn. Phải chăng Người đang trừng phạt loài người vì những hành động hủy hoại thiên nhiên mà họ đã gây ra?
Và tôi ước mình có thể chế ngự được thiên nhiên. Tôi muốn tiếp nối “Ngôi nhà thông minh”, “Nhà vách lật” của các đàn anh đàn chị, không thể bảo vệ con người hoàn toàn tránh khỏi hiểm họa nhưng ít nhất cũng hạn chế được phần nào.
Tôi ước con người luôn nắm tay nhau đoàn kết chống lại thiên tai. Cả thể giới, cả nhân loại đang hướng mắt về Philippin với những gói cứu trợ, những tình cảm chân thành nhất, những trái tim hòa cùng một nhịp đập, điều đó thật đáng quý biết bao. Ước mơ của tôi là sao cho những tình cảm đó không bao giờ tắt trong bất cứ tình cảnh nào.
Tôi ước thiên nhiên sớm nguôi cơn giận dữ để lại ôm con người vào lòng như một người mẹ hiền từ. Muốn vậy thì trước tiên chúng ta phải ngừng tay chặt phá thiên nhiên, nghiên cứu để cải tạo thiên nhiên. Ước sao một ngày không xa, thiên nhiên lại trở về với vẻ đẹp hiền từ vốn có của nó.
Nguyện cầu cho hơn 10.000 người xấu số sẽ sớm siêu thoát, cầu cho những người may mắn thoát khỏi tử thần có thể sớm trở về với cuộc sống bình thường, Philippines sẽ vực dậy nhanh chóng.
Ngoài trời mưa vẫn to, gió vẫn giật, những cánh cửa va vào nhau ầm ầm…