Tôi nghĩ rằng cuộc đời sinh viên xa nhà chắc hẳn sẽ luôn gắn liền với phòng trọ hoặc Ký túc xá (KTX). Còn gì khác ngoài nỗi lo về nơi ở của mình khi xa gia đình? Chính vì như thế tôi đã chọn KTX – FPT Mạng cá cược bóng đá Đà Nẵng.
Thú thật trước kia, khi nghe đến KTX, tôi có cảm giác không mấy thích thú nhưng khi đặt chân vào rồi thì mọi suy nghĩ đã khác. Với không gian thoáng mát, rộng rãi, được bảo vệ an toàn và nhiều bạn bè cùng trang lứa, tôi biết rằng không có chỗ nào thích hợp hơn nơi ở hiện tại.
Khoảng thời gian đầu sống ở Ký túc, tôi rất háo hức vì đây là lần đầu tiên tôi bước ra khỏi sự bao bọc của gia đình để bắt đầu một cuộc sống tự lập. Tôi nghĩ đến những người bạn ở cùng sẽ cùng tôi sẻ chia những gian nan, khó khăn của cuộc sống mới. Thế nhưng thực tế lại không đơn giản như mong muốn.
Thời gian đầu tôi đã xin chuyển phòng liên tục vì không hợp tính với một số bạn trọ. Những bất đồng nhỏ, những “cái tôi” của từng thành viên khi mới bước vào cuộc sống chung luôn dẫn đến những cuộc cãi vã khiến không khí trong phòng nặng nề, khó chịu.
Chỉ đến khi đến với căn phòng hiện tại – phòng 512 tôi mới dừng chân bởi nơi đây tôi có những người bạn thật sự hiểu và quan tâm đến mình cũng như bản thân tôi đã biết sống nhường nhịn và lắng nghe hơn.
Phòng tôi được gọi là “phòng có năm nàng tiên” bởi hội tụ năm gương mặt rất xinh xắn, đáng yêu. Có cả các bạn học Poly và cả những bạn học bên khối đại học FPT. Có khác nhau một tí xíu nhưng chúng tôi luôn gắn kết với tình bạn thân thiết.
Phòng có năm nàng tiên nên tiêu chí cũng là “năm cùng”: cùng ăn, cùng ở, cùng ngủ, cùng học và cùng chia nhau buồn vui . Chỉ cần một thành viên không thực hiện đúng “nội quy” đó sẽ được “chăm sóc” vô cùng kĩ càng.
Nhớ có lần, gần đến ngày thi mà một nàng trong phòng cứ buồn và khóc suốt, không ăn không uống, không đụng đến bài vở, mắt thì lúc nào cũng sưng húp. Cả bốn đứa còn lại vừa lo lắng cho sức khỏe vừa lo lắng tình trạng này mà kéo dài chắc nàng sẽ phải học lại mất thôi. Thế nhưng, tra hỏi thế nào cũng không bới móc được nguyên nhân. Vậy là bốn nàng họp bàn phương án giải quyết. Chỉ sau vài ngày theo dõi hành tung và nghe ngóng thông tin hành lang, cả bọn té ngửa là cô bạn bị thất tình. Vậy là bao nhiêu sách vở, những trang mạng về tư vấn tâm lý bị xới tung lên. Mỗi đêm, từng nàng lại thay nhau nằm bên cạnh rủ rỉ rù rì tâm sự, an ủi, động viên cô bạn. Cuối cùng, kết thúc thi học kỳ, cả bọn nhảy cẫng, hò reo vui mừng vì ai cũng pass qua cả…
KTX Poly Đà Nẵng ở ngay tầng 5 của trường. Các phòng học ở ngay phía dưới. Vì vậy, tất cả chúng tôi đều có một bệnh: bệnh lười. Gần như hôm nào cũng vậy, cứ đợi đến khi chuông reng vào lớp, chúng tôi mới tung chăn ngồi dậy, làm các “thủ tục” rồi đủng đỉnh đi học. Có những hôm ngủ quên, cả bọn cuống cuồng bật dậy, có đứa quên mất mình đang nằm giường tầng, cứ thẳng chân bước xuống vậy là té nhào đầu. Rồi đứa này í ới đứa kia nhường phòng vệ sinh, đứa khác lại lọ mọ tìm dép, chiếc ở chỗ này, chiếc lại ở chỗ khác, hét ầm ĩ. Khi đã tạm xong lại đua nhau chạy rầm rập trên hành lang… Cứ quáng quàng như cái chợ ấy!
Tất cả chúng tôi cũng không quá lo lắng về chuyện ăn uống vì căntin của trường ngay tầng hai. Đầu tháng, dư dả tiền bạc, thế nào cũng ăn suất cơm 20,000đ với nhiều món ngon, lại uống thêm nước ngọt hay ăn sữa chua tráng miệng. Đến cuối tháng, khi đã mếu mặt thì thế nào các cô căntin cũng “hiểu hàng” mà bới thêm cơm, thêm ít rau và miễn phí cả ly trà đá mà vẫn chịu cho “ghi sổ nợ”. Bởi vậy không chỉ có chúng tôi mà nhất là các nam sinh viên KTX rất rất yêu mến cô Hương và cô Hoa ở căntin của trường.
Cuộc sống trong KTX giữa các chị em cũng có những lúc mâu thuẫn bởi mỗi người là một cá tính. Đó có thể là về sở thích, về “đồng hồ sinh học”, sự lười nhác hay một bạn không có ý thức tập thể cũng dẫn đến xung đột.
Điển hình là phòng tôi có một bạn thường xuyên đi chơi về trễ, lại hay bày bừa, xả rác khắp nơi. Cả phòng nhắc nhở, chỉ dẫn tận tình nhưng bạn vẫn chứng nào tật nấy. Có hôm đi chơi về khuya, bị gọi dậy mở cửa, cả phòng bức xúc đã to tiếng cãi nhau ngay trong đêm. Sáng ra ai cũng bực bội, khó chịu. Sau lần ấy, phòng đã họp và thống nhất nếu bạn không sửa đổi thói quen thì dù tình cảm chị em khắng khít, chúng tôi vẫn báo lên Phòng CTSV của trường để giải quyết.
Những chuyện bực mình không chỉ có trong phòng mà còn đến từ các phòng khác. Vì cả nam và nữ ở cùng một tầng nên không tránh khỏi những lúc bị các bạn nam quấy rầy, cả chuyện các bạn nam hay thức khuya, mở nhạc hết công suất từ tối đến sáng…
Bên cạnh những chuyện buồn, giận hờn thì những bữa tiệc, cuộc vui không bao giờ thiếu. Phòng có sinh nhật, thế nào hôm đó cũng có một bữa hoành tráng, ăn uống no nê, hát ca thoải mái. Thậm chí, phòng tôi còn có cả “phòng ca” (bài hát riêng của phòng) bằng tiếng Lào để trong bất kỳ dịp lại xướng lên.
Tôi giờ đây đã bước vào học kỳ năm tại trường và cũng gần hai năm ở KTX FPoly Đà Nẵng. Những tháng ngày sống nơi đây để lại trong tôi nhiều cảm xúc cũng như nhiều bài học quý giá. Trước kia tôi là một người sống nội tâm, khá khép kín nhưng bây giờ tôi đã khác, biết mỉm cười với mọi người, biết lắng nghe, chia sẻ và nhất là biết quan tâm.
Không có gì là không thể trừ khi mình ngừng cố gắng, tôi đã có được những người chị, người bạn thân khó có thể thay thế. Những người bạn đó sẽ giúp tôi vững bước hơn khi bước vào đời.
Mãi mãi yêu “phòng có năm nàng tiên”!