Không thể tin mình trượt kỳ thi học sinh giỏi

13:11 21/10/2011

Đầu óc tôi tự nhiên choáng váng, mắt tự dưng tối sầm, tôi không nhìn thấy gì xung quanh nữa. Tiếng ồn ào lao xao của các bạn trong lớp dường như không thể lọt vào được tai tôi, mọi thứ xoay như chong chóng trước mắt tôi. Tôi đã trượt.

“Mình không tin đó là sự thật! Không, không thể như vậy! Mình không thể là người bị loại, họ đâu có bằng mình đâu. Đáng lẽ ra bạn ấy mới đáng bị loại, tại sao lại là mình cơ chứ”. Tôi ngồi một mình trong góc phòng, vừa khóc vừa lẩm bẩm như một người điên.

Tôi muốn khóc thật to, muốn hét lên nhưng không thể, tôi không muốn làm bố mẹ lo lắng. Tôi chỉ dám thút thít và nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. Đến bây giờ nghĩ lại tôi thấy buồn cười, đúng là lúc đó tôi còn quá trẻ con nên mới có những suy nghĩ như vậy.

Cú sốc đấy đến khi tôi đang là học sinh lớp 11. Từ trước đến nay tôi không phải là một người học giỏi, lực học của tôi chỉ thuộc loại thường thường như bao nhiêu người khác nhưng tôi lại may mắn khi đỗ vào trường chuyên của tỉnh.

Cũng không vào được các chuyên Vip như mọi người, tôi đỗ vào chuyên Địa. Chuyên Địa là chuyên thuộc khối C nên so với các chuyên khối A trong trường thì nó chẳng là gì cả. Nhưng đối với tôi và mọi người trong gia đình thì đây cũng là một điều đáng tự hào.

Như bao nhiêu học sinh trường chuyên khác, đã vào trường chuyên thì luôn mơ ước mình sẽ giành được giải này giải kia, và tôi cũng đã đặt ra mục tiêu đạt được giải cao nhất trong hệ thống các giải của môn địa là giải học sinh giỏi quốc gia.

Tôi luôn nỗ lực học tập hết mình và dường như mọi thứ đến với tôi đang rất thuận lợi. Tôi nằm trong top học khá của lớp nên đã được chọn đi thi học sinh giỏi. Khi được chọn vào đội tuyển của trường, tôi lại càng nỗ lực nhiều hơn, nỗ lực vì chính bản thân mình, vì bố mẹ.

Thậm chí vì có tiền để mua cho cậu em trai món quà mà nó luôn mơ ước là chiếc ôtô điện, chiếc xe có giá hơn hai triệu nên tôi không thể tiết kiệm được mà chỉ có thể mua bằng tiền thưởng từ những giải lớn như vậy. Tất cả động lực ấy đã ngày đêm thôi thúc, khiến tôi nỗ lực nhiều hơn gấp bội.

Trong quá trình ôn thi, mỗi lần có kết quả kiểm tra tôi đều đạt thành tích khá tốt, từ đó tôi và các bạn của tôi có mộng tưởng là chắc chắn tôi sẽ đậu vào đội tuyển quốc gia. Tôi sẽ giành được giải gì đấy, mộng tưởng ấy trong tôi và những người xung quanh cứ lớn dần lên từng ngày.

Để có thể chính thức vào đội tuyển quốc gia, chúng tôi phải trải qua nhiều vòng thi. Vòng thi thứ nhất là lựa chọn đội tuyển học sinh giỏi quốc gia cấp trường, vòng thứ hai là thi lựa chọn học sinh giỏi quốc gia cấp tỉnh.

Tôi luôn nghĩ mình chắc chắn sẽ vượt qua một cách dễ dàng, vượt qua cấp trường thì có gì mà khó, mà đã qua được cấp trường thì cấp tỉnh là chuyện đơn giản. Tính tự phụ ngày càng lớn lên trong con người tôi, nó như một con ma che mắt khiến tôi không còn nhìn thấy gì xung quanh, không còn đánh giá đúng được năng lực của mình.

Và rồi vòng thi cấp trường cũng đã đến, chúng tôi phải thi chung với các anh chị lớp 12, như vậy đối thủ của tôi không chỉ còn là những người bạn thân quen trong lớp mà còn là những người hơn tôi cả một năm thời gian học.

Nhưng tôi vẫn không thấy điều đó có gì là đáng ngại bởi vì cuộc thi ấy chỉ có 13 thí sinh mà lại lấy tới 12. “Như vậy thì việc gì mình phải lo, ai bị loại chứ chắc chắn không bao giờ là mình”, tôi tự nghĩ như vậy. Tôi đi thi với niềm tin tất thắng, với những suy nghĩ tự kiêu tự đại như thế.

Rồi 150 phút thi cũng đã trôi qua, 150 phút định mệnh ấy đã trôi qua một cách nhanh chóng và êm đẹp. Lúc đó tôi không bao giờ có thể ngờ sau 150 phút ấy thì bao nhiêu ước mơ cũng như mộng tưởng của tôi đã vỡ tan. Vẫn với những suy nghĩ tự kiêu, vẫn với niềm tin tất thắng, tôi ôm nó đến ngày biết kết quả.

Một ngày, hai ngày… và rồi một tuần đã trôi qua mà chúng tôi cũng chưa biết kết quả. Đến lúc này tôi cũng thấy hơi lo lo, những cái suy nghĩ tự kiêu tự đại trong tôi lại trỗi dậy “việc gì mà phải lo, mình đậu là cái chắc”, và rồi tôi lại sống trong ảo tưởng đấy. 10 ngày sau, cái gì đến cũng sẽ đến, kết quả đã có. Không chỉ có những người đi thi như chúng tôi hồi hộp lo lắng, mà tâm trạng đấy bao trùm lên toàn không khí lớp tôi.

Cô chủ nhiệm đã đến, vẫn khuôn mặt ấy, vẫn nụ cười ấy cô nhìn tôi mà tôi không hay biết gì, cứ nghĩ đó vẫn là nụ cười quen thuộc ngày nào. Nếu cô chỉ chậm công bố kết quả thêm 5 phút nữa thôi thì chắc tim tôi sẽ vỡ tung ra mất. Đầu óc tôi tự nhiên choáng váng, mắt tôi tự dưng tối sầm, tôi không nhìn thấy gì xung quanh nữa.

Tiếng ồn ào lao xao của các bạn trong lớp dường như không thể lọt vào được tai tôi, mọi thứ xoay như chong chóng trước mắt tôi. Lúc đó nếu có cái lỗ hay cái gì đấy để tôi có thể thu mình vào, để cho mọi người không thể nhìn thấy tôi thì chắc chắn tôi sẽ chui vào ngay. “Tôi đã trượt. Thật vậy sao? Mình trượt thật sao? Mình đang tỉnh hay mơ đây?”, những câu hỏi ấy cứ quay đi quay lại trong đầu tôi.

Bỗng nhiên một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi, lúc này tôi mới tỉnh giấc mộng, tôi cảm thấy dường như mình sắp khóc. Với bản tính kiêu căng, không muốn để người khác thấy mình khóc, tôi giả vờ dụi mắt rồi nhìn lại. Cô xoa đầu tôi an ủi: “Thôi đừng buồn nhé, lần này không được thì lần sau, cố lên em nhé”. Tôi buông câu trả lời “Vâng”.

Những lời an ủi đấy, tôi thấy sao mà sáo rỗng thế, đó dường như không phải là lời an ủi mà là lời chế giễu thì đúng hơn. Đầu tôi tự dưng bốc hỏa, chỉ cần cô giáo nán lại một ít nữa thôi thì chắc chắn tôi sẽ đứng dậy mà hét lên rằng “Tại sao lại như vậy? Em muốn phúc khảo, em muốn xem lại bài của mình”.

Cô ổn định lại trật tư lớp và bắt đầu giảng bài mới. Tôi ngồi học mà đầu óc cứ bay lên trời, thỉnh thoảng tôi lại liếc nhìn xung quanh xem có ai nhìn mình không, mọi người có bàn tán về mình không. Cuối cùng thì một tiết cũng qua, không kịp để cho bạn bè hỏi thăm, tôi nhờ lớp trưởng xin phép với lý do là mệt rồi đi về, tôi bỏ ngoài tai tất cả những câu hỏi, lời nói của bạn bè.

Về đến nhà tôi thông báo kết quả cho bố mẹ và kêu mệt nên không ăn cơm cũng không nghe điện thoại, không gặp ai hết rồi bỏ lên phòng. Biết tính tôi nên bố mẹ để tôi có không gian một mình. Tôi bắt đầu khóc, cứ mỗi lần muốn khóc to, muốn hét lên thì tôi lại nghĩ tới bố mẹ, thế là tôi chỉ dám khóc thút thít.

Tôi thức trắng đêm hôm đấy với những suy nghĩ cố tìm ra nguyên nhân vì sao mình lại là người trượt. Nếu như cuộc thi ấy đến vài trăm người trượt mà trong đó có tôi thì tôi mới chấp nhận chứ đằng này lại có một mình tôi, chỉ một mình tôi, đây là điều đến tận bây giờ tôi vẫn không chấp nhận và không phục.

Vốn là người rất lạc quan, sau một đêm thức trắng tôi đã thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tôi tự nhủ “Không đậu lần này thì đậu lần khác. Kệ đi, đến đâu thì đến”. Tôi lại trở lại là một cô bé lạc quan, vô tư như ngày nào nhưng tận sâu trong đáy lòng tôi thì đã có gì đó thay đổi. Điều thay đổi đầu tiên mà tôi nhận thấy là mình đã bớt và dường như là tôi không dám tự kiêu, tôi đã sống thực tế hơn rất nhiều.

Sau cú sốc đó cuộc sống của tôi cứ thế trôi qua, không một thành tích nổi bật, tôi sống bình yên và lặng lẽ như bao nhiêu bạn sinh viên khác. Thỉnh thoảng tôi lại nhớ về cái quá khứ ấy để tức giận, để hối tiếc và rồi lại tự đặt ra cho mình câu hỏi “tại sao lúc đó mình lại trượt”.

Trần Thị Hương Ly

Thể lệ cuộc thi viết ‘Cú sốc đầu đời’

– Bài viết dài không quá 2.000 từ. Không hạn chế số lượng bài dự thi của một người. Độ tuổi tham dự từ 16 – 35.

– Người dự thi cam kết và hoàn toàn chịu trách nhiệm về bản quyền bài dự thi của mình.

– Bài dự thi phải là tác phẩm chưa công bố trên các báo, tạp chí. VnExpress.net Ione.net được quyền biên tập các bài dự thi.

– Người dự thi gửi kèm theo bài dự thi thông tin cá nhân, bao gồm: tên, năm sinh, số chứng minh thư, địa chỉ và số điện thoại liên hệ. Những thông tin này được Ban tổ chức bảo mật.

– Ban tổ chức khuyến khích các tác giả dự thi gửi kèm ảnh của tác giả đó kèm theo bài viết.

Chương trình do VnExpress.net, Ione.netCao đẳng Thực hành FPT phối hợp tổ chức. Thời gian nhận bài từ 15/8 – 15/11.

Đăng Kí học Fpoly 2023

2 bình luận trong “Không thể tin mình trượt kỳ thi học sinh giỏi

  1. mình cũng đx thj trượt , sốc lắm ko thể tin vào mắt mình, mình pải làm gì đây
    khi chính bạn thj môn cũng mình lại đậu, khổ lắm ko muốn có cảm súc gì nữa …muốn chết đj nhục lắm

    1. Chào Tuấn,
      Trượt Đại học chỉ là một trong những thất bại để bước đầu đạt được những thành công sau này. Bây giờ, Đại học không chỉ là con đường duy nhất nữa, bạn vẫn có thể học Cao đẳng thực hành để trau dồi vốn kiến thức, tích lũy kinh nghiệm thực tế và tìm được công việc phù hợp nhất.

Bình Luận