Tôi lao vào game như một con nghiện, ăn game, ngủ game. Cái gì đến sẽ đến, bước sang năm 2 đại học cũng là khi vừa bước sang tuổi 18 tôi nhận được giấy buộc thôi học. Tôi không tin vào mắt mình, người tôi lịm đi. Sau khi tỉnh lại vẫn không khỏi bàng hoàng, tôi cứ ngỡ là mình đang mơ.
Tôi sinh ra trong gia đình nghèo của một xã vùng cao của tỉnh Cao Bằng xa xôi. 5 tuổi được đi học lớp 1 vì trường học của xã còn nhiều khó khăn, chưa có lớp mẫu giáo. 10 tuổi đi học lớp 6 ở trên huyện, trọ ở nhà bác ruột hết 4 năm. 14 tuổi được xét tuyển vào học lớp 10 của trường THPT Dân tộc Nội trú tỉnh. Cuộc sống của tôi không có nhiều thay đổi. Cứ bình lặng trôi đi, không gặp phải khó khăn gì lớn và cũng chẳng có gì nổi bật.
Học tập cũng không có gì vượt trội ngoài nhận xét của các thầy cô là có chút thông minh, lực học cũng chỉ đủ mức khá. Năm lớp 12 tôi làm hồ sơ vào trường ĐH Sư phạm Thái Nguyên theo nguyện vọng của mẹ. Cũng chẳng tự tin là mình sẽ đỗ đại học.
Lúc thi tốt nghiệp là năm 2007, năm đầu tiên thực hiện “hai không” của Bộ Giáo dục và Đào tạo. Tỉ lệ đỗ tốt nghiệp của trường khá thấp, tôi đỗ với tấm bằng trung bình cũng không quá bất ngờ. Trong thời gian hè còn lại, tôi cố gắng tập trung ôn thi đại học với các môn khối B.
Tháng 7, được bố đưa xuống thi đại học, kết thúc 3 môn, so sánh kết quả cũng tạm ổn. Sau đó nhận được giấy báo đỗ đại học. Tôi nhận được lời khen của mọi người từ các thầy cô, bạn bè đến bà con hàng xóm, vì là người đầu tiên của xã đỗ đại học. Tôi trở thành niềm tự hào không chỉ của riêng gia đình mà cả của mọi người trong xã.
Xuống trường nhập học, trở thành tân sinh viên mới đúng vào ngày sinh nhật lần thứ 17 của tôi, hạnh phúc như được nhân đôi. Vậy là tôi đã đón nhận cuộc sống sinh viên của mình như vậy.
Khi là sinh viên rồi, gia đình gửi tiền cho tôi cũng đủ ăn đủ tiêu, không có gì lo lắng cả, có điều từ đây cuộc đời của tôi đã bước sang trang mới. Tôi bắt đầu biết chơi game online, lúc đầu chỉ chơi cho biết, sau đó mức độ ngày càng tăng lên, có những buổi cúp học, và mức độ càng tăng lên khi có các “event” đua top. Tôi lao vào game như một con nghiện, ăn game, ngủ game.
Cái gì đến sẽ đến, bước sang năm 2 đại học cũng là khi vừa bước sang tuổi 18 tôi nhận được giấy buộc thôi học. Tôi không tin vào mắt mình, người tôi lịm đi. Sau khi tỉnh lại vẫn không khỏi bàng hoàng, tôi cứ ngỡ là mình đang mơ. Tôi sợ lắm.
Tôi không dám mở điện thoại vì sợ bố mẹ biết, tôi không dám đối diện với sự thật kinh hoàng này, mất vài ngày tôi mới dám cho gia đình biết chuyện. Mẹ tôi đã xuống, rút hồ sơ rồi đưa tôi về. Ra đến bến bắt xe, tôi đã nói dối là còn chưa rút một số giấy tờ và để mẹ về một mình, lý do là tôi sợ bố.
Hơn một tháng sau, mẹ tôi lại xuống, lần này có thêm bá của tôi. Gặp tôi rồi nói chuyện, khuyên tôi về nhà, vừa nói mẹ vừa rơi nước mắt. Mẹ không mắng, không chửi, không đánh nhưng lòng tôi nghẹn đắng. Về nhà, tôi như người vô hồn, bố mẹ tôi rất buồn phiền, dù có khuyên bảo thế nào tôi cũng chỉ lắc đầu.
Tôi cảm thấy tội lỗi tột cùng, phải qua vài tháng, sau tết tôi mới có chút tĩnh tâm. Được em gái thứ đang học 12 tâm sự, khuyên bảo tôi làm lại cuộc đời, tôi cũng gật đầu. Làm lại hồ sơ thi đại học, ôn thi và cùng em gái đi thi.
Tôi chỉ dám âm thầm cố gắng, và kết quả cũng không phụ lòng người. Cả 2 anh em tôi đều đỗ đại học, tôi thở phào nhẹ nhõm sau gần một năm. Bố mẹ cũng tin tưởng tôi sẽ không mắc phải sai lầm nữa. Ngày nhập học, bố mẹ cũng nhắn nhủ nhiều điều, mong tôi cố gắng học hành.
Nhập học lần này, bước sang tuổi 19, do đã có thời gian là sinh viên nên tôi nhanh chóng hòa nhập được với mọi người. Tôi cố gắng học tập, tích cực tham gia các hoạt động của đoàn để khẳng định mình, tôi tham gia hầu hết hoạt động văn nghệ, thể thao của khoa, của trường. Tôi dần tự tin hơn, không còn tự ti mặc cảm về sự vấp ngã đầu đời.
Hai kỳ nghỉ hè, tôi ở lại trường tham gia đội tình nguyện “mùa hè xanh”, đi đến các vùng khó khăn để góp chút công sức giúp đồng bào, cống hiến sức trẻ, sức khỏe đến những hoàn cảnh còn khó khăn hơn mình. Và từ các hoạt động tình nguyện, tôi mới thấy cuộc sống ý nghĩa hơn, rằng mình còn cần phải cố gắng hơn nữa để không phụ lòng bố mẹ.
Tôi cố gắng hoàn thiện bản thân để sau này làm việc tốt hơn, vì hiện nay, ngay lúc này, tôi đang là sinh viên năm thứ 3 chuyên ngành Phát triển nông thôn, ĐH Nông lâm Thái Nguyên. Tôi thấy rằng mình đang trưởng thành hơn bao giờ hết, mong muốn sau này của tôi là đem những gì đã học được để giúp đỡ bà con quê tôi.
Một lời nhắn tới tất cả mọi người: Hãy biết đứng dậy sau khi ngã, như vậy bạn sẽ mạnh mẽ hơn nhiều.
Nông Ngọc Duy
Thể lệ cuộc thi viết ‘Cú sốc đầu đời’
– Bài viết dài không quá 2.000 từ. Không hạn chế số lượng bài dự thi của một người. Độ tuổi tham dự từ 16 – 35.
– Người dự thi cam kết và hoàn toàn chịu trách nhiệm về bản quyền bài dự thi của mình.
– Bài dự thi phải là tác phẩm chưa công bố trên các báo, tạp chí. VnExpress.net và Ione.net được quyền biên tập các bài dự thi.
– Người dự thi gửi kèm theo bài dự thi thông tin cá nhân, bao gồm: tên, năm sinh, số chứng minh thư, địa chỉ và số điện thoại liên hệ. Những thông tin này được Ban tổ chức bảo mật.
– Ban tổ chức khuyến khích các tác giả dự thi gửi kèm ảnh của tác giả đó kèm theo bài viết.
Chương trình do VnExpress.net, Ione.net và Cao đẳng Thực hành FPT phối hợp tổ chức. Thời gian nhận bài từ 15/8 – 15/11.