Tôi không còn bồng bột từ sau sự ra đi của cậu bạn thân

13:28 28/09/2011

Lúc ấy tôi cũng bàng hoàng nhận ra sự thật là cậu ấy đã không có mặt cùng chúng tôi. Mọi người lúc này đã chạy ra rất đông, cảnh tượng hỗn loạn khi chúng tôi gào khóc kêu tên cậu ấy mà vẫn không thấy cậu đâu.

Tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ phải viết ra những ký ức đau buồn và đã tạm thời được ngủ yên trong tận đáy lòng suốt 5 năm qua. Khi vô tình đọc được cuộc thi viết về “Cú sốc đầu đời”, không hiểu sao trong đầu tôi tự dưng lại hiển hiện ra cái ngày định mệnh ấy, ngày mà lẽ ra tôi cũng đã ra đi cùng với người bạn thân của mình. Như vậy có khi khiến tôi thấy đỡ ám ảnh và ân hận hơn. Nhưng có lẽ, số phận của mỗi người sinh ra một khác.

Năm ấy, tôi mới 18 tuổi, tuổi bước vào ngưỡng cửa của sự trưởng thành, cũng là cái tuổi đẹp nhất, vậy mà tôi đã vấp phải một cú sốc suốt đời không thể nào quên. Thi đại học xong, tôi mong chờ kết quả từng ngày để trút bỏ gánh nặng bao nhiêu ngày đã đè nặng lên vai. Vậy mà, ước mơ của tôi đã tan như bong bóng xà phòng khi năm thi ấy ngành báo chí tôi đăng ký lấy 18 điểm, mà tôi chỉ được 17,5.

Bao nhiêu bực tức, khó chịu, những câu nói nặng nề tôi đều phải gánh nhưng với tôi cũng đã quen khi sống trong môi trường đó từ nhỏ. Rồi tôi cũng được cho phép đi ôn lại một năm để năm sau thi tiếp, tôi biết, đây là cơ hội cuối cùng của mình. Tôi không thể hình dung được nếu ngưỡng cửa đại học lại một lần nữa đóng kín với mình. Và nỗi đau của tôi cũng bắt đầu trong năm ôn thi đó, nhưng không phải là chuyện đại học mà là một chuyện khác.

Giá như đó là chuyện đại học thì tôi cũng không bị ám ảnh hay day dứt đến thế này, bởi cha mẹ nào cũng vậy, la mắng, đánh đập khi thấy con cái không như mong đợi của mình nhưng ẩn đằng sau đó vẫn là tình thương. Cũng chính vì điều này mà tôi mới cảm thấy có lỗi, có lỗi với cha mẹ, với bản thân, với người bạn và hơn hết là có tội với ba mẹ của người bạn ấy.

Cậu bạn ấy cũng như tôi, khăn gói ra thị xã để ôn thi lại đại học vì nhà chúng tôi cách khá xa nơi ôn luyện. Chúng tôi quen nhau khi ở trọ gần nhau, tôi ở cùng một người bạn, còn cậu ấy ở với hai người bạn cùng cấp 3 của mình. Ban đầu thì cậu ấy không nói gì với chúng tôi, nhưng sau này dần dần gặp mặt nhau chào hỏi rồi thân nhau. Vốn hiền lành và chăm chỉ nên cậu ấy suốt ngày chỉ biết đi học rồi về làm bài, đến bữa đi chợ nấu ăn.

Có lẽ vì đang ở độ tuổi ham chơi nên dần dần chúng tôi thân thiết với nhau hơn, chúng tôi tạo thành một nhóm và còn đặt tên là SBT– tên viết tắt của năm đứa. Nhóm chúng tôi vẫn đi học đều đặn và ôn bài chăm chỉ nhưng xen kẽ vào đó còn là những trò chơi, những lần chọc phá nhau.

Chúng tôi lúc đó rất vô tư, ở trọ nhà một người chủ vô cùng khó tính suốt ngày cằn nhằn mà chúng tôi vẫn không sợ, chúng tôi còn đặt vè châm chọc lẫn nhau. Đúng ra thì cũng chẳng có gì là to lớn lắm bởi những trò đùa ấy giống như câu nói “nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò” mà thôi. Nhưng cho đến lúc sự việc đi quá sức kiểm soát thì tôi mới thấy ân hận, mới thấy mình còn quá bồng bột ham chơi.

Chúng tôi ở trọ nhưng hàng tuần vẫn về nhà để tiếp tế lương thực từ ba mẹ, phần đứa nào đứa nấy tự về. Nhưng không hiểu sao vào tối hôm ấy chúng tôi lại thống nhất với nhau về nhà tôi chơi, có lẽ nhà tôi gần biển mà các cậu ấy thì chưa lần nào thấy biển. Với lại lúc ấy ba mẹ tôi cũng không có nhà, thế nên chúng tôi đã lén chủ nhà đi về, bình thường về chúng tôi phải báo chủ nhà.

Năm đứa cùng nhau đi xe đạp về, vừa đi vừa ca hát rất vui vẻ cho đến lúc tới nhà tôi thì đều mệt lử. Nhưng đứa nào cũng vui lắm, tối đó còn nấu nướng ca hát, xem phim rất xôm tụ. Dường như từ nhỏ đến lớn đứa nào cũng bị bó hẹp trong gia đình nên khi được tự do thì thấy thoải mái lắm. Cậu bạn ấy còn nói “nhất định sáng sớm phải kêu tao dậy xuống biển đó”.

Tôi nghĩ nói là nói vậy thôi chứ sáng dậy đứa nào cũng chỉ muốn ngủ chứ đi đứng gì nổi nữa. Vậy mà không hiểu sao, qua sáng hôm sau mới có hơn 4h tôi kêu thì cậu ấy lại là người dậy nhanh nhất. Chúng tôi bốn đứa, còn một cậu bạn mệt nên không đi, đã xuống và đón ánh bình minh ở dưới biển. Đó là lần đầu tiên cậu ấy thấy biển, biết đến biển chứ không phải chỉ trong hình dung nên nhìn cậu như một đứa trẻ thơ được nhận kẹo bánh vậy.

Nhưng ai ngờ đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cậu ấy được thấy biển, khi quá ham vui mà cậu ấy đã bị sóng cuốn ra xa, mãi mãi không trở về với tiếng cười hồn nhiên được nữa. Cả nhóm đều đùa vui cùng một chỗ, đều bị sóng cuốn trôi vậy mà ba chúng tôi thoát được, còn thần chết lại bắt mất cậu ấy. Tôi không biết mình thoát chết có phải là may mắn hay không nữa, cái cảm giác khi đứng giữa sự sống và cái chết sao mà khó chịu đến vậy.

Ngụp lặn để tranh giành sự sống với biển cả nhưng cũng bất lực khi chứng kiến sự ra đi đau đớn của người bạn ấy. Chẳng hiểu sao lúc đó, cậu ấy lại bị sóng đánh trôi tách ra khỏi chúng tôi, tôi chỉ còn kịp nhìn thấy cánh tay cậu ấy giơ lên và loáng thoáng cậu ấy hét lên “cứu với, cứu với” rồi mất hút. Cả ba chúng tôi lúc ấy cũng chẳng còn biết gì cho đến khi chạm được chân vào bãi cát.

Lúc ấy tôi cũng bàng hoàng nhận ra sự thật là cậu ấy đã không có mặt cùng chúng tôi. Mọi người lúc này đã chạy ra rất đông, cảnh tượng hỗn loạn khi chúng tôi gào khóc kêu tên cậu ấy mà vẫn không thấy cậu đâu. Những người đi biển đã xuống tìm xác cậu mà không có, cả ba chúng tôi được đưa về nhà vì đã quá mệt và tiếng gào khóc của chúng tôi làm cho những ngư dân ở đó cũng không chịu nổi.

Chưa bao giờ một ngày lại dài và trống rỗng với tôi như cái ngày định mệnh ấy. Tôi về nhà mà đầu óc cứ xoay quanh câu hỏi “cậu ấy đâu, cứu cậu ấy”, tôi không thể nào đứng vững và sau đó thì cũng được đưa lại xuống dưới biển bởi không chịu ở nhà. Lúc này thì ba mẹ cậu ấy cũng đã có mặt, tôi không nhớ mình đã đối diện với ba mẹ cậu ấy như thế nào.

Mọi thứ cứ xoay mòng mòng trước mặt, cho đến sáng hôm sau vào đúng giờ mà chúng tôi xuống biển thì xác cậu ấy mới tấp vô bãi cát. Tôi không thể nào quên được hình ảnh lúc đó của cậu ấy, quần áo vẫn vẹn nguyên, khuôn mặt bình thản như ngủ, tôi cảm giác như mình cũng đã chết cùng cậu ấy và đó chính là điều duy nhất tôi mong sẽ xảy ra.

Đám tang cậu ấy diễn ra, nhưng tôi không được phép vào nhà vì mẹ cậu ấy không ngừng kêu tên chúng tôi và cho rằng chúng tôi là “kẻ giết người”. Không thể diễn tả được nỗi đau mà tôi phải chịu đựng lúc đó. Tôi ước gì mình sẽ thay thế cậu ấy trong chiếc quan tài kia, và tôi đã không ngừng sỉ vả mình, rồi lại nói “giá như” nhưng tất cả đều đã muộn.

Thời gian đó tôi đã rất sốc vì sự ra đi của bạn mình mà còn bao nhiêu điều tiếng đều gán ghép, đổ lên đầu tôi. Ở quê không giống như thành phố, tôi đã nằm bẹp dí mấy ngày liền không ăn không uống, tôi tưởng mình không gượng dậy được nhưng khi nhìn ánh mắt của mẹ tôi, tôi hiểu ít nhất mình còn sống là sự an ủi lớn đối với mẹ.

Mặc dù tôi biết bà đã rất đau, rất xót khi chứng kiến sự việc vừa xảy ra và cũng vì vậy tôi hiểu được nỗi mất mát của người mẹ cậu bạn ấy. Tôi tự hứa với lòng phải đứng lên đi tiếp ước mơ của mình và cũng là cho cậu ấy khi chỉ còn vài tháng nữa thi đại học. Nén nỗi đau vào lòng, tôi cố gắng thực hiện lời hứa và cuối cùng thì tôi cũng làm được.

Năm năm đã trôi qua kể từ cái ngày định mệnh ấy, cả nhóm chúng tôi đều trưởng thành hơn. Bây giờ thì mẹ cậu ấy cũng coi chúng tôi như người trong nhà, bởi lúc giận thì nói vậy thôi chứ người phụ nữ thì ai cũng có lòng vị tha và bởi vì chúng tôi cũng cùng chung nỗi đau mất mát ấy.

Riêng tôi, qua cú sốc đầu đời ấy đã giúp tôi trưởng thành nhiều hơn trong suy nghĩ, cân nhắc kỹ càng trước khi làm một việc gì đó chứ không còn bồng bột ham chơi như xưa nữa. Và hơn hết tôi hiểu được tình cảm của những người làm mẹ, vì vậy tôi thấy cần phải học tập cách quý trọng bản thân và cuộc sống bởi “bản thân không chỉ của riêng mình mà còn là của những người xung quanh”.

Lê Thị Bích Bến

Thể lệ cuộc thi viết ‘Cú sốc đầu đời’

– Bài viết dài không quá 2.000 từ. Không hạn chế số lượng bài dự thi của một người. Độ tuổi tham dự 16-35.

– Người dự thi cam kết và hoàn toàn chịu trách nhiệm về bản quyền bài dự thi của mình.

– Bài dự thi phải là tác phẩm chưa công bố trên các báo, tạp chí. VnExpress.net và Ione.net được quyền biên tập các bài dự thi.

– Người dự thi gửi kèm theo bài dự thi thông tin cá nhân, bao gồm: tên, năm sinh, số chứng minh thư, địa chỉ và số điện thoại liên hệ. Những thông tin này được Ban tổ chức bảo mật.

– Ban tổ chức khuyến khích các tác giả dự thi gửi kèm ảnh của tác giả đó kèm theo bài viết.

Chương trình do VnExpress.net, Ione.net Cao đẳng Thực hành FPT phối hợp tổ chức. Thời gian nhận bài từ 15/8-15/11.

Đăng Kí học Fpoly 2023

Bình Luận