“Nếu công ty cần, con tôi sẽ tiếp tục làm bảo vệ”, đó là tâm sự của anh Bùi Công Dân, cán bộ bảo vệ lâu năm nhất của FPT HCM. Anh nói điều này với giọng hơi buồn, nhưng những người quen anh đều hiểu, anh đã nói thật lòng mình.
Là một quân nhân xuất ngũ, năm 1992, anh đến với FPT cùng một mảnh đạn còn ghim trong người. Lúc đó, Công ty mới nhập về 500 máy đánh chữ Olivetti. Anh lập tức được phân công làm bảo vệ kho máy. Hơn sáu tháng coi kho, anh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ và trở thành người bảo vệ chính thức của FPT HCM.
Anh sống với niềm đam mê của riêng mình. Có mặt ở Công ty cả ngày lẫn đêm, nên anh biết rất nhiều, không chỉ những chuyện dưa lê “trà dư tửu hậu” mà cả cách thực hiện nhiều công việc khác nhau. Hầu hết những nhân viên mới đều được anh hướng dẫn công việc, không khác gì việc đào tạo các sổ tay quá trình theo ISO ngày nay. Anh quan tâm đến mọi người, từ lãnh đạo tới nhân viên. Chắc hẳn, các anh Nguyễn Khắc Thành, Nguyễn Lâm Phương còn nhớ 6 tháng công tác tại HCM, ban ngày đi làm, tối về ăn cơm trứng anh Dân nấu và nghe anh Dân giáo dục về tình yêu Công ty.
Một lần, với giọng hơi buồn, anh tâm sự rằng: “Nếu Công ty phân công làm kinh doanh, thì tôi cũng có thể làm tốt công việc kinh doanh. Nhưng Công ty phân công làm bảo vệ thì tôi phải làm tốt công việc này. Dù sao thì cũng cần có người bảo vệ tài sản của Công ty”. Với sự xúc động của một người đàn ông mạnh mẽ, anh tiếp: “Nếu Công ty cần, sau này con tôi sẽ tiếp tục làm bảo vệ”.
Ngày nay, khi FPT hướng tới chuyên nghiệp hóa, FPT chủ trương thuê dịch vụ bảo vệ từ các công ty chuyên nghiệp, những người bảo vệ nghiệp dư như anh Dân sẽ bị thay thế. Có thể con anh sẽ không bao giờ trở thành bảo vệ FPT. Nhưng lẽ nào chúng ta có thể quên tấm lòng của anh Dân và những người như anh đã dành cho Công ty trong suốt những năm tháng khó khăn?
Lời bàn:
Các lâu đài hoành tráng được xây nên từ những hạt cát. Những người lái xe, bảo vệ, tạp vụ,…là những hạt cát của FPT hôm nay. Những “hạt cát” thường bị lãng quên. Chúng ta không mắc nợ những “hạt cát”, nhưng có lẽ chúng ta thực sự nợ “tấm lòng của những hạt cát” đã dành cho FPT.