Hai tháng, một khoảng thời gian quá ngắn để chọn nghề, càng quá ngắn để chọn nghiệp. Chập chững bước vào FPT vào dịp cuối năm, chỉ còn một tuần nữa là nghỉ tết, đó là thời điểm đặc biệt, khi diễn ra rất nhiều các chương trình, các lễ tổng kết, liên hoan, hội làng… với một không khí hối hả, làm cho một sinh viên sắp tốt nghiệp như em thấy ngợp về một không khí làm việc rất lạ, làm hết sức để rồi chơi hết mình.
Hai tháng qua đi, đã hết hợp đồng thử việc, hôm nay em tự hỏi mình đã thu được những gì trong hai tháng qua, đã kịp hiểu gì chưa về một tổ chức mà người ta đã thai nghén sinh ra nó khi mà mình còn đang nằm trong bụng mẹ, rồi tự hỏi có hay không gắn bó với nơi này?
Một sinh viên sắp ra trường, dường như mọi chỗ dừng chân chỉ là để thử sức, để tìm kiếm kinh nghiệm, để mở dần lối đi cho sự nghiệp của mình. Một môi trường mới, hoàn toàn khác, nó khiến em dường như thay đổi hàng ngày, bởi vì mỗi ngày em lại học được một ít và điều quan trọng nhất là em nhận ra rằng, một tổ chức lớn cũng phải được xây dựng từ những viên gạch nhỏ, những hạt cát nhỏ và mỗi nhân viên chính là những hạt cát đó. Nhưng quan trọng hơn cả vẫn là sự gắn bó, đoàn kết giữa các nhân viên trong công ty, bởi nếu không có chất keo kết dính đó thì công sẽ sụp đổ, càng vĩ đại thì càng dễ đổ.
Hôm nay, khi nghe giới thiệu về bài hát “Dòng sông lời thề” trên Chợ Dưa, em đã tìm và đã nghe, nghe rất nhiều lần để tìm hiểu xem cảm xúc thực sự của mình như thế nào, giống hay không giống với cảm xúc của một người cũ khi đã chứng kiến nhiều điều xảy ra nơi đây. Phải chăng đó là lời nguyện thề, đại dương bao la không ngừng sóng dâng tràn, còn chúng ta là những con suối nhỏ, cần một dòng sông để đổ về rồi cùng nhau ra biển lớn, thấy sao nhiệt huyết lớn thế, muốn được học, được hỏi, được trải nghiệm và muốn được gắn bó, được cống hiến cho nơi đây (dù có thể việc em làm được là vô cùng nhỏ bé). Chợt nghĩ về những topic, những comment của người cũ về những điều đáng thất vọng ở nơi đây, dường như họ đã không còn nhiệt huyết, bỗng tự hỏi liệu rằng rồi mình cũng sẽ như họ, sẽ mất nhiệt huyết, mất niềm tin, liệu rằng bao lâu nữa…?
Câu trả lời còn nằm ở phía trước. Ngay bây giờ, xung quanh em chỉ có những giai điệu lúc da diết, lúc hùng tráng của bài hát, thấy hình như yêu hơn con sông này và lại đặt câu hỏi, có bao nhiêu người FPT trong số 10.000 người kia còn thấy xúc động và yêu… khi giai điệu bài hát vang lên.
Hàng ngày em lên blog, để được học hỏi và thỉnh thoảng cũng xin được trình bày ý kiến (vì trình bày xong lần nào cũng bị mắng). Có thể em sai, mà tất nhiên em sẽ sai nhiều vì em còn quá trẻ và chỉ có 2 tháng kinh nghiệm, nhưng có sai mới trưởng thành được. Đôi khi em thấy sợ comment thiếu lịch sự, thiếu tôn trọng, chỉ mong sao cái giá của kiến thức học được ở đây không quá đắt, khi phải đánh đổi bằng chính sự xúc phạm của người khác dành cho mình. Em sợ sẽ đọc được những comment không còn niềm tin vào tổ chức, những comment làm mình nghi ngờ về chính cảm nhận của mình và hy vọng của mình về một dòng sông có thể đưa mình ra biển lớn.
“Giữ mãi khát khao trong ta, để ngày mai suối ngàn âm vang khúc ca khải hoàn”… điều đó có thể chỉ là niềm tin quá khứ với các anh chị đi trước, nhưng giờ nó trở thành sự nông nổi của tuổi trẻ và sự sáo rỗng của một con bé chẳng có gì ngoài nhiệt huyết, nhưng cuộc sống vẫn cần có niềm tin… Và em tin thế!
Trích “Sử ký FPT 20 năm”