Thuở ban đầu bao giờ cũng là kỷ niệm đẹp và để lại nhiều ấn tượng khó phai. Đối với tôi, buổi văn nghệ trong lần Bắc tiến vào những ngày đầu ở FPT là một trong những dấu ấn đó.
Dấu ấn này diễn ra vào mùa thu năm 1993, FPT Hồ Chí Minh cử một đoàn đại biểu đi Hà Nội dự lễ kỷ niệm 5 năm thành lập FPT, chúng tôi gồm: anh Lưu Minh Văn, Sơn “con” (đại diện kỹ thuật), Quốc Hùng (đại diện phần mềm), Ân (kế toán), Thế Anh (đại diện cargo) và tôi (XNK), ngọai trừ Thế Anh (lớn lên ở HN), những anh em còn lại đều là lần đầu tiên ra Thủ đô.
Cuộc hành trình bằng tàu lửa ấy đã mang theo biết bao cảm giác háo hức và nôn nao khó tả của tất cả anh em chúng tôi. Hà Nội, mảnh đất thiêng liêng với biết bao lịch sử hào hùng, mà trước đó mỗi người chỉ được nhìn trong phim ảnh, hay sách vở thì việc được ngắm nhìn, chân chạm đất Hà Nội đúng là một nỗi ước mơ bấy lâu…
Có thể nói đây là lần gặp mặt chính thức của một số anh em chúng tôi với vị Tổng Giám đốc đáng kính Trương Gia Bình và các anh trong Ban giám đốc, được tay bắt mặt mừng, ôm hôm thân mật với những người thân yêu nơi đất Bắc mà trước đây chỉ nghe được giọng nói qua điện thoại… Và cũng là một áp lực cho chúng tôi khi gặp gỡ các NSND gạo cội ở làng FPT như: anh Thành Nam, anh Khắc Thành… trong lần trình diễn văn nghệ này.
Theo lịch trình, chúng tôi sẽ phải trải qua khoảng thời gian 3 ngày, 2 đêm để ra đến đất Thủ đô. Trong khoang tàu, cả đoàn chúng tôi nằm trên 6 chiếc giường cứng. Anh Lưu Minh Văn và anh Quốc Hùng vốn to con nên được sắp xếp nằm ở dưới để “an toàn” cho cả hội. Sơn “con” và tôi do nhỏ con và nhẹ cân nhất nhóm nên được “ưu tiên” nằm trên cùng.
Đêm đầu tiên trên tàu, hầu như cả đoàn không ngủ được. Cả hội chỉ biết ca hát lung tung và chưa sáng tác được ca khúc nào. Đến sáng ngày thứ hai, anh Lưu Minh Văn trưởng đoàn (lão làng) vì sốt ruột nên buộc phải ra lệnh: “Mỗi chú phải sáng tác một bài, nếu không thì đi mua nước hoặc mua cháo đêm phục vụ cho cả nhóm”.
Nỗi nhớ háo hức đến Hà Nội, cùng với vài chai bia và máu sờ-ti-cô ngấm dần vào người, một số bài hát đã được hình thành nhưng chưa thực sự hoàn chỉnh. Cùng với tiếng đàn của Ân, các ca khúc vừa sáng tác được chúng tôi hát suốt dọc đường, mỗi người góp một từ, một câu, một lời cho trọn vẹn….
Đoàn tàu tiếp tục đi qua những miền quê thân yêu của đất nước. Những cánh đồng xanh mượt mà nặng trĩu lúa vàng, những dãi bờ biển cát trắng, những ngọn đèo hùng vĩ mà nên thơ…
Sáng ngày thứ ba của cuộc hành trình, tàu dần lăn bánh vào địa phận các tỉnh phía Bắc, mọi người trong đoàn ai cũng háo hức ngắm nhìn quang cảnh qua ô cửa sổ chật chội của toa tàu. Tàu đến ga Hà Nội. Đoàn chúng tôi đã được FPT Hà Nội tiếp đón rất thân tình. Chúng tôi vui mừng khi được gặp lại Ban Giám Đốc FPT Hồ Chí Minh đã ra trước đó như: anh Hoàng Minh Châu, chị Trương Thanh Thanh, anh Ngô Vi Đồng…
Thấm mệt vì chặng đường dài, về đến khách sạn thì ăn uống lại chưa quen, Quốc Hùng to con nên cứ rên xiết: “Không được ăn cơm chắc mình xỉu quá”. May thay, chị Trương Thanh Thanh như “vị cứu tinh”, đưa cả đoàn đến nhà anh Trương Gia Bình, chén một bữa cơm no nê.
Đến lúc này thì thời gian để tập luyện của cả đoàn cũng chỉ còn lại một buổi tối. Gần 10h tối, anh Hoàng Minh Châu và chị Trương Thanh Thanh quyết định mọi người phải tập trung ở phòng để tổng dợt lần cuối sau khi về khách sạn.
Có lẽ cái đẹp huyền bí và mờ ảo tháng chín mùa thu Hà Nội đã mang đến cho anh em chúng tôi sự hưng phấn và may mắn cực kỳ. Tại khu biệt thự Nhà tròn Hồ Tây, buổi trình diễn của đoàn FPT Miền Nam gồm toàn bộ Ban Giám đốc và 6 anh em chúng tôi, đã thành công và để lại nhiều ấn tượng sâu sắc với phong cách biểu diễn mới lạ, bình dị mà nghệ thuật cao, mang đậm dấu ấn Nam Bộ.
Bùi Ngọc Châu – FPF HCM
Trích “Sử ký FPT 20 năm”
Hành trình đầu tiên ra Bắc của đoàn FPT Miền Nam với lộ trình 3 ngày, 2 đêm ấy có lẽ sẽ không phai trong ký ức 6 anh em chúng tôi. Mỗi khi đến kỳ lễ hội 13/9, anh em trong chuyến đi năm ấy thường bồi hồi nhớ lại. Một thời FPT gian khó nhưng hào hùng…