Có lẽ, không có công ty kinh doanh nào ở Việt Nam lại có nhiều đêm hội diễn văn nghệ chỉ để phục vụ cán bộ nhân viên như ở FPT. Mỗi năm, FPT có tới vài lần hội diễn, lớn nhất là Hội diễn STC 13/9 chào mừng ngày thành lập Công ty. Ngày đó, như có phép màu, những người FPT ngày đêm lam lũ kiếm ăn bỗng nhiên hoá thành những diễn viên đầy cá tính trên sân khấu với những kịch bản rất sáng tạo.
Người FPT rất thích được lên sân khấu biểu diễn. Người có năng khiếu được trọng dụng đã đành, người không có khiếu nhưng máu đều được chào đón. Thậm chí, nhiều người không máu nhưng vì là nhân viên mới nên luôn được “ưu ái” mời tham gia. Đội nào cũng cố đưa thật nhiều người vào vở kịch của mình để ít nhất cũng giật được giải “Đông như quân Nguyên”, sau nữa là thắt chặt thêm tình đồng nghiệp hoặc cùng tự sướng với nhau.
Hội diễn cũng là dịp để người FPT được thể hiện năng khiếu sáng tạo. Nếu như MiLan Kundera được cả thế giới ca ngợi về việc dũng cảm bỏ qua thời gian để cho Goethe, Beethoven, Hemingway… được gặp nhau trong “Sự bất tử” thì ở FPT, các đạo diễn nhân dân cũng dám cho Trương Chi Việt Nam nhảy vũ điệu Balê tại Phiên chợ Ba tư cùng các nàng tiên Hồ Thiên Nga. Trong đêm diễn về Truyện Kiều, khi thấy Nàng Kiều của Nguyễn Du khổ quá, các kịch bản gia của FPT đã nhất tề cho Nàng Kiều được lên “thiên đàng” bằng cách cử nàng đến FPT học nghề cùng các nữ thư ký, luyện chưởng cùng các lập trình viên để rồi có màn “show hàng” ứng dụng toàn công nghệ cao, gây sửng sốt cả khán trường… FPT đã không ngại ngần đưa đủ loại hình nghệ thuật lên sân khấu, từ kịch nói, kịch câm đến múa hiện đại, từ hài kịch đến bi kịch, từ dạy hát đến vũ ba lê, tuồng chèo cải lương, thậm chí đưa cả chó, ngựa, xe xích lô, xe máy… lên làm đạo cụ như một minh chứng về tính hồn nhiên đáng yêu của mình.
Có một cái lạ là người FPT rất thích “trêu” sếp. Hội diễn năm nào cũng chọn các Sếp, đặc biệt là những sếp được yêu thích nhất, để trêu chọc châm biếm. Anh Bình đã nhiều năm ngồi cười ngoác tận mang tai khi thấy một lũ trai tơ đua nhau bắt chước mình trên dân khấu. Đội thì chê anh không biết tán gái, thấy chân dài thì mắt sáng như sao nhưng lại lúng túng như gà mắc tóc (tụi nó chẳng biết rằng, về khoản này anh hơi bị tài!). Có đội lại tâng bốc tài diễn thuyết của anh, cho anh nói liền hàng giờ không nghỉ trong khi thực tế, anh có thể nói được vài ngày liên tục… Qua những hội diễn như vậy, các sếp hiểu được cách cảm nhận của nhân viên FPT về họ cũng như những điểm yếu mạnh mà các anh cần được sửa chữa hoặc phát huy.
Ngoài Hội diễn STC 13/9, dòng sông nhạc kịch của FPT còn nóng ở nhiều thời điểm khác nhau. Đêm nhạc Sao Chổi là một điểm sôi cho những dòng nhạc chính thống và dân ca. Cuộc thi Đẹp FPT là niềm tự hào về những hương sắc mỹ miều đến từ mọi miền của FPT, để minh chứng rằng, người FPT không chỉ giỏi mà còn rất đẹp. Đặc biệt, những đại nhạc hội Pop-Rock hai miền mới được khởi xướng vào năm 2005 đã là cơn lốc cuốn tất cả người FPT, cả người yêu thích lẫn kẻ ngờ vực, cùng ôm nhau quay cuồng trong vòng xoáy đam mê của Rock.
Như những dòng suối đổ dồn về sông và dòng sông lại đổ ra biển lớn, câu chuyện về dòng văn hoá nhạc kịch ở FPT ban đầu chỉ là những dòng suối tự phát khi cao hứng của một nhóm người đã từng du học trời Tây. Qua thời gian, việc ca hát ngấm dần vào máu thịt mỗi người FPT, các cuộc vui cũng lớn thành Hội diễn. Người FPT càng đông, hạt nhân văn hoá càng nhiều, khiến cho dòng sông nghệ thuật ở FPT càng chảy cuồn cuộn, cuốn theo tất cả tình yêu nghệ thuật hướng về biển lớn.
Lời bàn:
Hội diễn ở FPT ngày càng chuyên nghiệp với trình độ tổ chức và biểu diễn ngày càng cao khiến cho nhiều người có cảm giác hoài niệm về cội nguồn, về cái thời nghèo khó đầy ngẫu hứng với những “nghịch, nghèo, liều, lãng”. Nhưng như một xu thế tất yếu của sự phát triển, khi “nghèo” đã không còn nữa, thì cái cách nghịch hay lãng liều cũng phải thay đổi xì-tai của nó. Và dù có đổi thế nào thì bản chất của sự sáng tạo, của sự hài hước dí dỏm vẫn không thay đổi, để sân khấu STCo mỗi khi được mở ra ở bất kỳ đâu thì người ta vẫn có thể nhận ra: “Đó là hội diễn của FPT”.