Con đường của tôi

15:22 20/03/2012

Ai cũng có một con đường phía trước. Mỗi con đường đều có một đích đến khác nhau nhưng có một điểm chung là không phẳng lặng.

Con đường của tôi trải dài từ tuổi thơ không êm ả, qua những năm tháng học trò buồn vui đến nghẹn lòng. Những yêu thương, đùm bọc của mọi người đã nâng đỡ tôi trên con đường ấy, tiếp cho tôi thêm sức mạnh niềm tin để bước lên về phía trước.

Tôi lớn lên trong những mùa lam lũ, bên cánh đồng xanh, có dáng mẹ hao gầy vất vả sớm hôm. Trong tâm trí tôi luôn khắc ghi lời mẹ bảo: “Nhà mình nghèo, con ráng mà học để nên người, con nhé”. Lời mẹ nói đong đầy hy vọng, tạo niềm tin và chắp cánh những ước mơ tôi.

Tôi được đến trường với bao bè bạn, dưới sự dìu dắt và dạy dỗ của thầy cô. Những năm tháng học trò thân thương ấy, không ít lần tôi đã khóc vì tủi thân, khóc vì thương mẹ. Những lúc đó, đều có thầy cô và bạn bè đến an ủi, động viên tôi, sưởi ấm những lạnh lẽo trong lòng tôi.

Tôi nhớ…

Sự ấm áp nơi bàn tay cô giáo khi nắm lấy tay tôi, cô bảo nhà trường sẽ miễn tiền học cho tôi. Lúc ấy, tôi đã lặng người đi, khóe mắt cay cay vì xúc động. Ngay đêm hôm đó, khi nằm nghĩ lại, tôi đã khóc, những giọt nước mắt thay sự biết ơn không nói lên lời.

Tôi nhớ…

Hình ảnh một người bạn, dù bị ốm, vẫn đội mưa để đến đón tôi đi học, vì sợ tôi không có xe sẽ đi bộ đến trường. Đến ngày nghỉ thì bạn ấy ốm nặng lắm rồi… Bạn của tôi! Quanh tôi, luôn có những tình bạn với sự quan tâm và sẻ chia cao đẹp như vậy.

Tôi còn nhớ…

Những nụ cười trong trẻo khi bạn bè tôi đã hoãn chuyến đi chơi để ra đồng gặt hái cùng tôi. Dưới cái nắng chói chang của mùa hè, bao mồ hôi, mệt nhọc đều tan biến trong những nụ cười rạng rỡ ấy.

Thật hạnh phúc biết bao, khi được đứng dưới cánh đồng trải dài những niềm vui, được ôm trọn bởi tình bạn, và tưới mát bởi sự hồn nhiên của thuở học trò. Đó thực sự là một ngày ý nghĩa!

Còn rất nhiều những kỷ niệm khó quên mà tôi không thể nào kể hết. Dù năm tháng trôi qua, trên con đường mà tôi đi, vẫn còn in dấu chân của những năm tháng học trò buồn vui, rơi lệ. Để một lúc nào đó, khi nhìn lại, thấy xuyến xao, nghẹn ngào là ta đã sống những tháng ngày như thế…

Tuy nhiên, bước trên con đường dài, tôi nhận ra rằng mình vẫn còn may mắn. Trên đất nước Việt Nam này còn rất nhiều những mảnh đời bất hạnh hơn tôi, họ vẫn sống, vẫn nỗ lực vươn lên thành những con người có ích. Dân tộc Việt Nam là vậy, tâm hồn cao thượng và nghị lực sống mãnh liệt luôn rực sáng ở những miền tăm tối nhất.

Có những con người nhỏ bé, mà khi đứng cạnh hay chỉ lắng nghe hoặc nhìn thấy thôi, tôi đã thấy họ lớn lao vô cùng. Đó là cảm giác khi tôi đứng cạnh một em học sinh cao chưa đến vai tôi, còi cọc, rét run trong chiếc áo trắng mỏng đã sờn rách, lên nhận học bổng học sinh nghèo vượt khó cùng tôi.

Đó là cảm giác khi đọc một bài báo, một bạn học sinh đã nhịn ăn sáng để tiết kiệm tiền cho mẹ đi chạy thận; hay một bạn học sinh bị bệnh xương thủy tinh, liệt hai chân vẫn chăm chỉ đến trường. Và đâu đó ở một chốn xa xôi, ngọn lửa khát vọng vẫn bập bùng trong những lớp học vùng cao, soi sáng những con chữ trong ngày đông giá rét… Rất nhiều những con người với những mảnh đời mà khi nhìn vào đó khiến tôi phải rơi lệ, vì thương cảm lẫn khâm phục.

Họ đều là những con người bình dị quanh tôi, trong thế hệ hàng triệu học sinh, sinh viên Việt Nam này. Và họ là những tấm gương sáng để tôi noi theo khi bước đi trên con đường cuộc sống đầy chông gai, thử thách.

Ai cũng có một con đường phía trước. Mỗi con đường đều có một đích đến khác nhau nhưng có một điểm chung là không phẳng lặng. Con đường mà tôi đi đầy gian nan, tôi đã và có thể còn vấp ngã. Nhưng tôi luôn tự nhủ mình phải đứng dậy và đi tiếp để không phụ lòng mong mỏi của bố mẹ, thầy cô, bạn bè tôi.

Lúc này, tôi lại nhớ đến một câu nói nổi tiếng của Winston Churchill:

“Chúng ta tạo nên cuộc sống từ những điều nhận được, nhưng chúng ta thực sự làm nên cuộc đời chính từ những điều mà chúng ta cho đi”.

Tôi đã nhận rất nhiều những thương yêu, giúp đỡ của mọi người. Tôi có cuộc sống ngày hôm nay là do công ơn của cha mẹ, thầy cô và những người quanh tôi. Và bây giờ, tôi muốn làm nên cuộc đời mình bằng sự đến đáp công ơn và sẻ chia với mọi người. Chỉ có thế, con đường mà tôi đi mới thực sự có ý nghĩa…

Trần Thái Hưng

Cuộc thi ‘Viết cho tuổi học trò’

Cuộc thi nhằm giúp các bạn trẻ chia sẻ những câu chuyện về tuổi học trò, vui hoặc buồn, khiến bạn bật cười hay muốn khóc khi nghĩ đến. Nhưng đó là nơi cất giữ một phần con người bạn, là một cuốn cẩm nang đúc kết những bài học sẽ theo bạn suốt cả cuộc đời.

Hãy chia sẻ với chúng tôi con người đó, câu chuyện đó của bạn hoặc những người xung quanh để những bài học của bạn sẽ trở thành của mọi người, để giúp cho ai đó còn đang chưa tìm được lối thoát sẽ nhận ra sự đồng cảm và niềm hy vọng vẫn tồn tại trong cuộc đời này và để tuổi học trò mãi mãi là những dấn ấn không quên trong mỗi chúng ta.

Chương trình do VnExpress.net, Ione.net và FPT Mạng cá cược bóng đá  phối hợp tổ chức. Thời gian nhận bài từ 28/2 – 28/4.

Xem thông tin chi tiết về cuộc thi và gửi bài tham dự tại đây

Đăng Kí học Fpoly 2023

Bình Luận