Ơn người cõng chữ

10:35 20/03/2012

Nắng trên con đường dài sỏi đá đã nhạt dần theo màu năm tháng. Thời gian tựa chiếc thoi đưa chẳng bao giờ biết ngừng nghỉ, mới đó thôi mà cậu học trò bé nhỏ của thầy đã trưởng thành, như chỉ vừa mới hôm qua, thầy nhỉ?

Ngày hôm qua của em là những ngày tháng sáu nóng bỏng của mảnh đất Tây Nguyên đầy nắng và gió. Ngày mà chúng em vẫn còn là những đứa trẻ sớm tối chỉ biết bán mình cho gốc cà phê đỏ nặng màu bazan.

Ngày mà thầy đến như một cơn mưa mùa hè tắm mát tháng ngày cơ cực của những đứa trẻ mặt mũi lấm lem, quần áo rách tươm, nhớp nhúa.

Rời xa sự hào nhoáng phồn hoa của chốn thành thị, thầy đem theo hành trang là sự nhiệt huyết với nghề – nghề giáo – cái nghề xưa nay vẫn được coi là cao quý nhất để đến với bản làng miền núi xa xôi.

Một ngôi nhà mái lá ọp ẹp được dân trong bản xây dựng bằng những miếng gỗ đã xém mục, chắp vá nhiều như những miếng vá trên quần chúng em để thầy có chỗ truyền lại cái chữ cho những đứa con yêu của núi rừng.

Mấy bộ bàn ghế được đóng sơ sài đến mức đám học trò của thầy chẳng dám thở mạnh vì chỉ một nhịp thở táo bạo cũng có thể biến thứ được coi là chiếc bàn ấy trở lại với hình thù xưa cũ của nó.

Thầy và trò chúng ta đã đi qua những ngày mưa xối xả trong chính lớp học nhỏ bé ấy. Mảnh đất Tây Nguyên man dại đôi khi chẳng chiều lòng người thầy nhỉ.

Khi mưa thì bầu trời ngả sang một màu trắng xóa, tiếng bọt nước vỡ tung ra, ầm ầm như thác đổ. Khi nắng thì hậm hực tựa như tất thảy đều có thể bị thiêu trụi trong nháy mắt. Thế mà lớp học nhỏ bé của thầy chưa bao giờ ngừng vang lên những tiếng đọc “i”, “t” và cả những tiếng cười khúc khích.

Còn nhớ những buổi học đầu tiên, khi mà dân trong bản chẳng ai muốn cho con mình theo thầy học cái chữ, lớp học của thầy chỉ có vỏn vẹn vài ba đứa.

Rồi mỗi lúc một đông, dường như các mế đã ý thức được cái khao khát vươn lên thoát khỏi đói nghèo, các mế cho thầy măng rừng, trứng gà,…cả bản ai cũng quý thầy hết mực.

Bụi thời gian đã phủ đầy lên những mảng ký ức, mới đó mà cũng đã gần tám năm trôi qua. Giờ đây cậu học trò của thầy đã và đang là một “người cõng chữ”, một người như thầy của tám năm về trước.

Còn nhớ ngày thầy ra đi hoa cà phê nở trắng xóa cả một bầu trời, mưa lâm thâm, tiếng thút thít của ai đó làm cho trời thêm ảm đạm.

Cả bản chẳng ai muốn cho thầy về xuôi nhưng vì việc gia đình thầy đã chẳng thể nào làm khác. Trước khi ra đi thầy đã tặng lại em chiếc bút máy mà em còn giữ cho đến tận hôm nay, ngày mai và cả nhiều ngày mai nữa.

Tiếng nói thầy vẫn vang vọng mãi bên tai, thôi thúc em học tập, học làm người cõng chữ cho quê hương.

Cậu học trò của thầy giờ đây đang miệt mài truyền lại những kiến thức đã học được trên giảng đường cho những đứa trẻ mặt mũi đã chẳng còn lấm lem, mái nhà tranh đã thay bằng mái ngói, bàn ghế đã chắc chắn và sạch sẽ hơn nhiều thầy ạ.

Mỗi khi cầm viên phấn đứng trên bục giảng, em lại nhớ về thầy, người đã dạy cho em những nét chữ đầu tiên, người đã dạy cho em biết thế nào là hạnh phúc. Em vẫn hằng ao ước được một lần trở lại với tuổi thơ, trở lại với những tháng ngày đã trở thành xưa cũ, được một lần nữa gọi hai tiếng “thầy ơi!”.

Đã nhiều lần em đến thăm thầy, nhưng lần nào em cũng chỉ dám đứng từ xa nhìn nụ cười thầy sáng lên rực rỡ giữa muôn ngàn những bông hoa đang nở rộ. Em sợ rằng nếu tiến lại gần hơn thầy sẽ trông thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên má em, từng dòng, từng dòng rồi biết đâu em lại òa lên khóc như một đứa trẻ.

Cỏ đã mọc xanh trên nấm mồ người cõng chữ, ngày thầy trở về với cát bụi em đã chẳng thể đến bên thầy. Em hận căn bệnh quái ác kia đã nhẫn tâm cướp đi một trái tim đầy nhựa sống, đầy nhiệt huyết, em hận đã không thể đến bên, ôm lấy thầy và nói với thầy một lời cảm ơn.

Nhưng em tin thầy sẽ chẳng giận em đâu, vì ở một phương trời nào đó thầy vẫn đang dõi theo chúng em, thế hệ học trò đầu tiên và cũng là cuối cùng của thầy. Cảm ơn thầy – “Người cõng chữ”.

“Con viết thơ này kính dâng người cõng chữ
Vượt những thác ghềnh đem con đến tương lai
Bằng tình yêu bằng tấm lòng nhân ái
Cảm ơn thầy! Người cõng chữ, thầy ơi!

Sớm nay về bản làng xưa đã khác
Bụi thời gian đã phủ trắng nhạt nhòa
Con nhớ lại ngày đâu tiên đến lớp
Nhớ bóng thầy, nhớ cả vị phôi pha.

Ôi những miền xa của lòng ta
Đã sáng lên ánh hồng trong ký ức
Để con nhớ lại người thầy xưa rất mức
Yêu mến trò bằng những khúc tình ca

Người đã gieo vào con hạt giống
Sớm nay về hạt nảy mầm thành hoa
Con gửi gió mang hoa vào miền lặng
Cảm ơn thầy, người cõng chữ, thầy ơi!”

Nguyễn Hồng Nguyên

Cuộc thi ‘Viết cho tuổi học trò’

Cuộc thi nhằm giúp các bạn trẻ chia sẻ những câu chuyện về tuổi học trò, vui hoặc buồn, khiến bạn bật cười hay muốn khóc khi nghĩ đến. Nhưng đó là nơi cất giữ một phần con người bạn, là một cuốn cẩm nang đúc kết những bài học sẽ theo bạn suốt cả cuộc đời.

Hãy chia sẻ với chúng tôi con người đó, câu chuyện đó của bạn hoặc những người xung quanh để những bài học của bạn sẽ trở thành của mọi người, để giúp cho ai đó còn đang chưa tìm được lối thoát sẽ nhận ra sự đồng cảm và niềm hy vọng vẫn tồn tại trong cuộc đời này và để tuổi học trò mãi mãi là những dấn ấn không quên trong mỗi chúng ta.

Chương trình do VnExpress.net, Ione.net và FPT Mạng cá cược bóng đá  phối hợp tổ chức. Thời gian nhận bài từ 28/2 – 28/4.

Xem thông tin chi tiết về cuộc thi và gửi bài tham dự tại đây

Đăng Kí học Fpoly 2024

Bình Luận