Ba năm cấp 3, tôi đã làm gì? Không phải không thể trả lời. Mà vì 3 năm niên thiếu ấy có quá nhiều khờ dại để nhớ, để bắt đầu từ đâu, diễn trình như thế nào và kết thúc ra sao.
Thời thanh xuân của chúng ta cứ trôi qua, một đi không trở lại. Hồi đó, khi phượng nở rộ khắp sân trường màu đỏ thắm, những ngày cuối cùng của tháng 5, tụi học trò luôn có một nỗi buồn man mác.
Hôm nay, chúng ta tạm biệt. Tạm biệt cái bàn học cũ, cái bảng đầy chữ, cái phòng học mà chúng tôi đã gắn bó với nhau 3 năm cấp 3, tạm biệt cái sân trường đầy lá bàng, và nhất là tạm biệt ngôi trường, và người bạn đã gắn bó với tôi cả một cái thanh xuân, đó là những thứ có lẽ sẽ theo tôi mãi đến về già, đó là 1 cái khoảnh khắc đẹp nhất của một người.
Về sau rồi, ai cũng có những hướng đi riêng , cuộc sống và hạnh phúc riêng mình nhưng tôi mong các bạn của tôi à, đừng quên rằng chúng ta đã có những tháng ngày vui buồn bên nhau các cậu nhé