Mới ngày nào “chân ước chân ráo” bước vào trường, quên sao được cái cảm giác bồi hồi, ngỡ ngàng xen lẫn lo sợ trước sự rộng lớn của nôi trường cấp ba này. Vậy mà giờ đây, đến những tháng cuối cùng của lớp 12 thì tôi mới nhận ra thời gian còn lại chỉ có thể tính được bằng ngày.
Và chúng tôi cũng hiểu rằng khi sau này bước khỏi cổng trường này thì chúng tôi sẽ không còn gần nhau như trước, không còn được ngủ gật, không còn cùng nhau bàn về tương lai nữa. Ai mà biết được thời gian trôi nhanh đến thế, chẳng kịp cho tôi làm quen với sự thật là sắp phải chia xa.
Rồi mùa thu năm sau phòng học đó sẽ lại đầy ấp người, nhưng sẽ không phải là chúng ta ngồi ở đó nữa.
Tạm biệt nhé cô ơi! Chúng em xa cô rồi…! Tạm biệt nhé my friends