Tại sao chúng ta chỉ mãi đếm đến ngày thi đại học mà lại quên mất rằng còn bao nhiêu ngày chúng ta được ở bên nhau. Tại sao chúng ta không thể nhận ra đời học sinh chỉ vỏn vẹn là hai lần chào cờ và một buổi tổng kết cuối cùng còn lại.
Nếu như cuộc đời là một cuốn phim tua ngược, chúng ta chỉ ước rằng được quay trở lại những ngày đầu cấp được là những cô cậu học trò lần đầu chập chững bước vào ngưỡng cửa cấp 3, lần đầu chạm mặt nhau nơi cửa lp. Rồi phát giác, ta sẽ lại phải nói xa nhau nơi lần đầu gặp mặt. Ngày ấy ta vẫn còn cười đùa kể nhau nghe những mẫu chuyện lượm lặt trên fb, hay là những tin nóng hỏi vừa xảy ra ở sân trường sáng nay, lúc ấy tgian như đứng yên lại, chúng ta đối với nhau là những điều vô tư và vui vẻ nhất.
Để sau này, sau những trận cười đùa ấy là khoảng ko gian im lặng bao trùm lấy tất cả, mọi người lặng lẽ nhìn nhau, rồi ai đó chợt nhận ra “Sắp đến lúc phải xa nhau rồi chúng mày nhỉ? Nhanh thật đấy”. Có người nói mỗi người là 1 mảnh ghép cho cuộc đời và chúng ta là những mảnh ghép dành cho nhau, gặp mặt r lại chia xa, sau này có gặp lại nhau chẳng phải là những câu hỏi thăm sức khỏe, chẳng phải hỏi bâng quơ về cuộc sống sau khi ra trường mà chúng ta chỉ có thể dành cho nhau câu nói “Đã lâu rồi không gặp”.
Thời gian có thể làm phai mờ nụ cười hồn nhiên ngày hôm ấy, qua đi những tháng ngày học hành thi cử cực nhọc, hay rong ruổi cùng lũ bạn mà chẳng chịu đến lớp, ấy vậy mà không thể làm mờ đi những hồi ức xưa cũ, hồi ức cùng 27 con người tuy nhỏ bé vậy thôi nhưng lúc nào cũng tràn ngập sức sống, nụ cười hồn nhiên ngày nào, chúng ta sẽ mãi có nhau trong thanh xuân cho đến những hồi ức mãi