Còn nhớ ba năm trước, mình đã vui đến mức nào khi đỗ vào trường. Cảm giác lần đầu tiên đứng trước cổng trường này là hồi hộp, là mong chờ. Còn giờ đây, chỉ có sự luyến tiếc, ngỡ ngàng.
Chỉ còn hôm nay nữa được đến trường gặp thầy gặp bạn và mặc trên người tà áo dài trắng, chiếc áo đồng phục có in logo của trường nữa thôi. Từng bước, từng bước đi lại những nơi quen thuộc, kỷ niệm ùa về như thước phim tua nhanh, dào dạt cảm xúc.
Vẫn đây những cây phượng, cây bằng lăng của thuở mới vào trường mà cứ mỗi khi hè về, sắc hoa lại rực cháy một góc sân trường. Đẹp và bình yên quá. Nhưng sao mùa hè năm nay, lại thấy ngẩn ngơ như nuối tiếc điều gì!
Vẫn đây ghế đá sân trường mỗi giờ chơi bạn bè lại tụm năm tụm bảy ríu rít nói cười. Suốt ba năm qua, sáng nào cũng thế bất kể nắng hay mưa, mỗi khi đến trường sẽ dừng lại ngồi nghỉ một chút để đợi được nhìn thấy “ai đó” trước khi leo cầu thang lên phòng học.
Rồi ngay kia thôi, dãy hành lang lộng gió mà mỗi giờ nghỉ giải lao lại dáo dác kiếm tìm dáng con trai cao gầy. Cũng chính góc hành lang này in dấu những rụt rè, bỡ ngỡ của cái nắm tay đầu tiên vụng dại, của ánh mắt chạm nhau không lời đầy bối rối, của những món quà nhỏ xinh, của lời hứa ở thì tương lai…
Tháng ngày sẽ đi qua, mối tình học trò lỡ cỡ rồi cũng sẽ đi qua. Nhưng những gì đã qua, chúng ta sẽ để dành suốt đời!