CT44_Nguyễn Trường Giang_12.6 THPT Hựu Thành_Vĩnh Long

17:38 22/04/2019
Khi tôi hỏi các bạn trong lớp và ở trường , tui hỏi những bạn học sinh cuối cấp về những điều khiến họ sẽ nuối tiếc nhất khi nói lời tạm biệt năm tháng học sinh.
Tôi vẫn nhớ cảm giác của mình vào những ngày cuối cấp cách đây nhiều năm. Quyển sổ lưu bút được nâng niu, dán bao nhiêu ảnh thần tượng, rồi viết profile cá nhân bằng đủ màu bút nhũ. Nó được trịnh trọng gửi gắm cho từng đứa trong lớp, rồi hồi hộp chờ tới lúc đứa cầm lưu bút trả lại cho mình, lật giở từng trang để xem nó đã viết những gì, nó nghĩ về mình ra sao. Mỗi trang lưu bút là cái vẫy tay trìu mến, là nụ cười của từng đứa bạn đã từng thân thiết. Mỗi dòng chữ là một kỷ niệm, một mảnh ký ức thật đẹp được lưu giữ lại trên mặt giấy, một cái gì đấy chứng minh cho những tháng ngày thật trong sáng và đẹp đẽ mà chúng tôi đã cùng nhau bước qua.
Cho đến tận bây giờ, mỗi khi lật giở lại những trang lưu bút của ngày ấy, tôi vẫn tìm thấy trong mình một cảm xúc nuối tiếc khó mà phân giải. Chỉ biết là nó giống những nỗi bâng khuâng khi chúng ta nhìn lại một thời đã xa, và nhận ra rằng đó là một khoảng thời gian đẹp đẽ đã chẳng thể nào quay trở lại được nữa. Những năm tháng ấy, phải đến lúc chúng ta đứng ở cái ngưỡng chia tay hoặc đã đi xa lắm rồi – mới thấy cảm giác nuối tiếc nghèn nghẹn ở cổ nó rõ đến thế nào.
Để thực hiện bài viết này, chúng tôi đã đi khắp các trường cấp 3, hỏi những bạn học sinh cuối cấp về chính những điều khiến họ sẽ nuối tiếc nhất khi nói lời tạm biệt năm tháng học sinh. Và đây sẽ là một tấm vé đưa bạn trở lại với những cảm xúc bồi hồi, bâng khuâng của ngày chia tay đầy lưu luyến ấy…
Chúng ta luôn nghĩ rằng mình có thời gian, nhưng thật ra thời gian lại là thứ bông đùa nhất thế giới này. 3 năm nghe có vẻ thật dài, nhưng chớp mắt một cái – mình lại đứng ở cái vạch cuối của cuộc hành trình này rồi. Ai cũng nghĩ rằng mình còn đầy cơ hội để đi chơi với nhau, để làm cái này cái kia với nhau, thế rồi đến bây giờ mới nhận ra: Bao nhiêu cơ hội, bao nhiêu hoạt động cũng chẳng thể đủ để chúng mình thấy trọn vẹn kỷ niệm bên nhau rồi.
“Tớ tiếc những lần từ chối đi chơi với các cậu. Mỗi lần từ chối như vậy, tớ lại tự nhủ “còn lần sau, nhiều cơ hội mà” … Phải đến khi chia tay rồi tớ mới nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ mất rồi, khoảnh khắc ở bên các cậu sao chỉ toàn những kỉ niệm vụn vặt. Nếu như tớ cởi mở hơn, giá như tớ hòa đồng hơn được với mọi người, tham gia nhiều hoạt động hơn và làm quen được nhiều bạn bè hơn, thì cấp 3 của tớ có lẽ sẽ nhiều màu sắc hơn chăng? Những ngày cuối này, nói chuyện với nhiều bạn bè tớ mới nhận ra mình đã bỏ qua 3 năm một cách lãng phí như thế nào để có thể hiểu hơn về những người bạn của mình”.
Chúng ta luôn nuối tiếc vì những lời chưa nói. Thời gian bên nhau rộng và dài như thế, mà chẳng đứa nào chịu nói ra, để đến bây giờ thì đã chẳng còn bao nhiêu thời gian ở bên nhau mà an ủi, mà hiểu thấu trái tim của nhau nữa. Những lời cảm ơn, những lời xin lỗi, lời tỏ bày những khúc mắc mang trong mình bấy lâu, những lời ấp ủ thật đơn giản để nó tận mãi trong lòng các bạn chúng ta sắp xa nhau roi xa thầy cô xa bạn bè và chúng ta quyết định con đường tương lai của chúng ta tui nghi và hi vọng trường ta đạt được tốt nghiệp 100% và đậu đại học cao đẳng hết nha bye lũ bạn hẹn lại một ngày hợp lớp của lớp chúng ta nói đúng hơn là lại thăm mái trường mà 3 năm ấp ủ những suy tư thời học sinh.

Đăng Kí học Fpoly 2023

Bình Luận