Nếu có ước muốn thời gian quay trở lại, tôi chỉ muốn quay lại những ngày đầu tiên của cấp 3, chúng ta gặp nhau với những bỡ ngỡ, ngại ngùng, với câu làm quen ngập ngừng, với những tiết học nhàm chán đến lạ, với cái nắng cuối hạ vàng ửng trải dài trên sân trường đầy tiếng cười. Cảm giác lần đầu tiên đứng trước cổng trường này là hồi hộp, là mong chờ. Còn giờ đây, chỉ có sự luyến tiếc, ngỡ ngàng. Cái cảm giác cứ thấy nghẹn nghẹn mà khó diễn tả thành lời.
Hè năm trước xa nhau còn gặp lại, hè năm nay chia xa là mãi mãi, phượng vẫn nở đỏ một khoảng trời, ve vẫn ngân vang bài đồng ca như những mùa hạ đã qua, bầu trời mùa hạ vẫn cứ trong xanh mà sao lòng chúng tôi như biển dậy sóng. Ba năm cấp 3 tưởng chừng dài “miên man” nhưng chớp mắt một cái – chúng tôi đã đứng ở cái vạch cuối của cuộc hành trình tuổi học trò. Ai cũng nghĩ rằng mình còn đầy cơ hội để đi chơi với nhau, để làm cái này cái kia với nhau, thế rồi đến bây giờ chợt nhận ra bao nhiêu thời gian mới là đủ. Giá như chúng ta nhận ra sớm hơn,rằng 3 năm ngắn ngủi đến nhường nào thì có lẽ giờ đây chúng ta không hoài tiếc như vậy. Ba năm không phải là thời gian dài nhưng nó đã vẽ nên một bức tranh tuổi thanh xuân khó phai mờ trong chúng ta với những kỷ niệm dẫu vui hay buồn. Ba năm, giờ đây chỉ còn vỏn vẹn chưa đầy 2 tháng. Ba năm với những ngày đi học mệt nhoài nhưng đầy kỷ niệm, với bài văn viết mãi chẳng được 2 đôi giấy, với bài toán khó đến phát khóc, với những lần ăn vụng trong giờ học, chui xuống gầm bàn coi phim ngôn tình bị giáo viên gọi thì giả vờ bảo “em làm rơi bút”…Phòng học ấy đã lưu giữ cả thanh xuân tươi đẹp của chúng ta và tháng 8 này nơi phòng học kia vẫn sẽ đầy ắp tiếng giảng bài, tiếng cười đùa…nhưng tiếc rằng: đó không phải là chúng ta nữa rồi.
Tuổi học trò ai tránh khỏi những giận hờn nông nổi. Những ngày cuối cùng luôn là những ngày mà những đứa ghét nhau đến mấy cũng ôm nhau khóc, tha thứ cho nhau cho thời gian đã qua, là những ngày mà lớp dù có bao nhiêu bè nhóm cũng chẳng còn mấy thời gian “chia nhau ra” nữa, là những ngày tất cả thành viên trong lớp sống vì nhau, thấu hiểu cho nhau. Đó là những ngày, mà bỗng thấy chuyện ngày xưa chúng ta cãi nhau, giận nhau, nói xấu nhau thật sự chẳng đáng. Giá như ngày xưa chúng ta có thể dũng cảm ngồi bên nhau nói chuyện, nói những điều bản thân nghĩ về bạn bè. Giá như chúng ta biết rộng lòng nói lời xin lỗi để hiểu nhau sớm hơn thì giờ đây chúng ta không phải hối tiếc như thế này.
Nếu một lần được chọn lại tôi vẫn muốn chọn con đường đi cùng các bạn, “Tôi yêu các cậu” câu nói mà đến bây giờ tôi mới có đủ dũng cảm để nói ra. Dẫu biết bữa tiệc nào chẳng tàn, cuộc gặp gỡ nào không chia ly thế nhưng mùi vị của chia tay đau lắm các bạn ạ, sống mũi cay xòe, muốn níu giữ nhưng không thể nữa rồi. Những gương mặt thân quen gắn bó hằng ngày, giờ đây sắp chỉ còn được nhìn qua những tấm ảnh với nụ cười vô tư giọt nước mắt rơi xuống để rửa trôi đi những đau buồn đang tồn tại. Từng hành động trêu đùa, chọc phá nhau, những kỷ niệm bên nhau giờ chỉ còn nhìn vào từng gương mặt mà tưởng tượng ra. Bộ ảnh kỷ yếu này sẽ là thướt phim quay chậm cho quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp của chúng ta, nó sẽ tồn tại mãi với thời gian, sẽ nhắc ta nhớ về chúng ta của ngày xưa.
Chỉ cảm thấy…rất đau lòng. 1 tháng nữa thôi, mỗi người trong lớp chúng ta đều phải đi trên con đường riêng của mình. Hy vọng các cậu đều thành công, vui vẻ và không hối hận với lựa chọn của bản thân….. Yêu các cậu.