Ai gặp rồi cũng nói tôi là kẻ ngông cuồng. Không ngông cuồng sao được khi nhà nghèo, ba bệnh mà vẫn muốn học thi đại học.
Nếu như con người ta thì học ngành kinh tế, học ngành kỹ thuật cho mau ra trường, phụ mẹ phụ cha kiếm tiền để thay đổi cuộc sống. Đằng này tôi chọn trường cũng không giống ai: trường Đại học Sân khấu Điện ảnh Hà Nội. Ở một nơi mà con người ta sống bằng sự buôn bán, xô bồ nơi cửa biển thì mấy ai trọng cái bằng đại học của mấy đứa con gái. Nhưng mà ba mẹ tôi thì tin, thì thương tôi nhiều lắm! Ngày tôi đi lên Hà Nội thi, ba trốn viện về tiễn, mẹ hối hả trao tôi nắm tiền lẻ. Mẹ tôi phơi mặt ngoài vỉa hè bất kể nắng mưa, bán hàng bánh đa để chị em tôi ăn học. Tôi nắm chặt mấy đồng tiền mẹ trao, lau vội chút nước mắt rớt ra. Năm ấy, tôi tròn 18 tuổi, lần đầu xa nhà…
Tôi thi khối năng khiếu, phải thi cả ngày. Mấy bạn cùng thi đều có bố mẹ ngóng trông ngoài khu vực cổng trường. Đến trưa, họ ào ra ăn trưa cùng cha mẹ. Tôi ngồi lại góc phòng thi, gặm bánh mỳ với chai nước suối mà thầy giám thị tốt bụng cho. Nước mắt tôi tự dưng chảy ra vì nghĩ đến cha đang húng hắng ho bên thềm cửa, mẹ vừa bán đồ ăn cho khách vừa nghĩ cho tôi. Khi đến vòng thi phỏng vấn, có thầy nói: “Hoàn cảnh gia đình em vậy, có cố gắng theo học được trọn vẹn không?”. Tôi đã đáp: “Thưa các thầy, con sẽ gắng sức, không phụ công cha mẹ và các thầy”. Năm đó, tôi đậu đại học với số điểm á khoa.
Bốn năm đại học, tôi lăn lộn đủ nghề để đủ đóng học phí: trực điện thoại, gia sư, bán mắm buôn muối (quê tôi là vùng biển nên sẵn mấy thứ này). Lần hồi vừa học vừa sinh nhai vậy rồi tôi cũng được ra trường. Ba mẹ tự hào đến trào nước mắt trong ngày lễ tốt nghiệp của tôi.
Tôi cám ơn ba mẹ đã sinh ra tôi trong cảnh nghèo khó để tôi biết sự sống là đáng quý, phải sống để vượt lên. Viết những dòng này, tôi không có ý khoe khoang vì tôi đã qua tuổi 17 nhiều năm. Tôi chỉ biết rằng: Tôi đã sống sạch sẽ vì có những giọt mồ hôi của mẹ đổ xuống trong cái cái nắng hè oi ả, vì ánh mắt cha khắc khoải tựa cửa nhìn theo mỗi bước đi xa của tôi… Giờ đây, dù có lúc tôi phải bước những bước gập ghềnh trong cuộc sống nhưng tôi vẫn tin rằng: “Mặt trời vẫn mọc thì tôi vẫn có hy vọng về những điều tốt đẹp hơn sẽ đến với tôi”. Nếu bạn tin điều đó thì mọi sự sẽ luôn ổn. Bạn đã sẵn sàng ngắm nhìn ánh bình minh đang đến giống như tôi 17 ngày ấy?
Mai Phương
-Từ ngày 1/4 đến hết ngày 13/5, Báo điện tử Ione.net và FPT Mạng cá cược bóng đá tổ chức cuộc thi viết “Hành trình đến tương lai”.
-Đối tượng tham dự là các bạn trẻ trong độ tuổi từ 17.
-Nội dung cuộc thi xoay quanh trăn trở của các bạn trẻ trước những lựa chọn ngành nghề hay con đường tiếp theo sau khi tốt nghiệp THPT. Bài dự thi bằng tiếng Việt có dấu, độ dài không quá 1.000 từ. Mỗi tuần, ban tổ chức sẽ chọn một bài viết được chọn để trao giải thưởng bằng tiền mặt trị giá 300.000 đồng.
-Giải thưởng tháng được công bố và trao giải trong vòng 15 ngày tiếp theo của tháng.
-Cuối chương trình, ban tổ chức sẽ lựa chọn 3 tác phẩm để trao giải nhất, nhì, ba cùng phần thưởng trị giá 3 triệu đồng, 2 triệu đồng và 1 triệu đồng.
-Bài dự thi gửi về: [email protected]