HCM179_Nguyễn Văn Đại_THPT Số 2 Phù Cát_Bình Định

11:08 26/05/2018
THANH XUÂN – THỜI ÁO TRẮNG.
“ Bao nhiêu phút nữa hết tiết vậy ?”
“Cho tao mượn cây bút !”
“ Tiết sau môn gì ?”
“Đi vệ sinh không?”
“Mau lên thầy vào kìa !”
“ Làm nhanh lên cho tao chép với !”
Chúng ta có thể mang theo những câu nói đó theo hoài niệm và kí ức suốt đời , nhưng chúng ta không thể nào mãi mãi bên nhau được. Và chúng ta sẽ xa nhau…
Đến hôm nay điều đó là sự thật các cậu à!
Chúng ta, đã từng ở chung một mái nhà mang tên trường THPT số 2 Phù Cát, ở chung một mái ấm 12a4, với 44 thành viên, 44 gương mặt, 44 tính cách khác nhau nhưng chúng ta đều hoà chung một nhịp đập, cùng một hơi thở đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ. Chúng ta đều tưởng rằng sau khi trưởng thành là có thể mãi mãi được đồng hành với nhau, vì thế là cố gắng trưởng thành bất chấp mọi hậu quả. Tuy nhiên, đến độ tuổi nói lời tạm biệt với tuổi trẻ, mới chợt phát hiện ra rằng , hoá ra trưởng thành chỉ khiến chúng   ta phải xa nhau.
Ở tổ ấm 12a4 chúng ta học rất nhiều điều không chỉ từ kiến thức thầy cô truyền đạt mà còn là những tình cảm , những kỉ niệm đẹp mà ta đã dành cho nhau. Nhớ những lần chúng ta trốn học để đi rong chơi, những lần tránh ánh mắt cô giám thị khó tính, những lần thông đồng  nhau nói dối cô giáo chủ nhiệm, những lần bắt gặp mấy đứa đang “ ăn vụng” trong đợt trại hè… tất cả mọi thứ chúng ta đã  cùng nhau trải qua , trở thành kỉ niệm, len lỏi vào trong tâm trí ta. Bây giờ, khi chúng ta quay quần bên nhau chỉ kịp nhắc lại cho nhau, rồi cùng nhau cười phá lên, rồi lại ôm nhau nức nở không nói nên lời.
Tất cả những gì chúng ta đã làm ngày hôm nay dù đúng, dù sai thì chúng ta đã sống và cháy hết mình. Chắc chắn rằng chúng ta sẽ “ bựa” và “lầy lội” hơn nữa nếu thời gian quay trở lại…
Nhưng không thể…
Tuổi thanh xuân của chúng ta giống như một cơn mưa rào.Dù cho chúng ta từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, chúng ta vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Mỗi chúng ta đều có khoảng thời gian bồng bột ấy, chút trẻ con, giận hờn, khờ dại, khoảng thời gian cậu con trai thích cô gái chung lớp, đi qua tháng ngày với những trò nghịch ngợm hoang đường không tên, thế rồi tuổi thanh xuân lặng lẽ qua đi.
Tạm biệt sân trường rực cánh phượng hồng, tạm cô giáo chủ  nghiệm nghiêm khắc nhưng đằng sau là cả tình thương, tạm biệt màu áo trắng với những chữ kí yêu thương, tạm biệt chúng bạn đã cùng gắn bó suốt ba năm… Buồn, nhưng biết nói gì hơn, khi thời gian chúng ta ở bên nhau chỉ tính từng ngày, từng giờ. Đến lúc này, ta mới chợt nhận ra còn nợ một ánh mắt, một nụ cười, một lời cảm ơn, để đến bây giờ hàng triệu lời xin lỗi bỗng ùa về, những cái nắm tay xiết chặt, nhìn nhau nhưng chẳng nói nên lời. Gía mình nhận ra rằng 3 năm ngắn ngủi đến nhường nào!
Một ngày của năm cuối cấp tuổi 18, lần rơi một tờ giấy vô tình đặt bút vào một khoảng trống.
“Có những mùa hè không bao giờ trở lại
Chỉ nghe tiếng ve nặng trĩu cánh phượng hồng
Trang sách cũ xa rời xa mãi
Ngân khúc nhạc lòng trong nỗi nhớ bâng khuâng”
Chúng ta chẳng thể nào bên nhau mãi, chẳng thể nào “ buộc” thời gian lại được. Rồi chúng ta phải xa nhau, mang theo bên mình những kí ức, những tiếc nuối, những hối hận vì chúng ta đã sống hối hả. Tất cả những vui, buồn, hờn, giận xin các bạn hãy cất vào tận sâu trái tim mình , để ngày mai xa nhau hãy lấy đó là hành trang để chúng ta sẽ vững bước trên con đường phía trước.
Ngày mai, khi ra khỏi trường mỗi người sẽ có một tương lai một cuộc sống riêng, sẽ có người làm bác sĩ, luật sư, giáo viên, giám đốc, hay công nhân… thì chúng ta vẫn mãi là bạn. Đừng nói sẽ bên tôi, hãy hứa rằng ngày mai xa nhau chúng ta luôn nhớ về nhau.
Hôm nay , ngày mai và sau này chúng ta vẫn mãi là bạn.
Lời cuối cùng, chúc tất cả thi thật tốt trong kì thi quan trọng sắp tới.
THANH XUÂN-TA DÀNH CHO NHAU
☺If one day we can not be together , keep me in your heart , I ‘ll be there forever.

Đăng Kí học Fpoly 2023

9 bình luận trong “HCM179_Nguyễn Văn Đại_THPT Số 2 Phù Cát_Bình Định

Bình Luận