Có người thường ví cuộc đời này giống như một bản nhạc. Và rồi, tuổi thanh xuân chính là phần điệp khúc. Mỗi bản nhạc mang một giai điệu khác nhau, mỗi người sống với cuộc đời khác nhau. Có người sẽ hát lên giai điệu tuổi trẻ hồn nhiên, sôi nỗi.
Có người sẽ ru tuổi trẻ với những mảng màu u tối, xám và lặng đi như lòng người. Cứ như thế, đến phần điệp khúc lại mang đến cảm giác như thể rất quen thuộc .Sẽ không nhẹ nhàng , sâu lắng như phần đầu, cũng không êm đềm, đầy hối tiếc như phần cuối. Ở phần điệp khúc, giai điệu ấy vừa dồ dập, sôi nổi và đầy tươi mới, từ từ len lỗi vào nơi sâu thẳm nhất ở trái tim mỗi người, mãi mãi là hồi ức không phai giống như những năm cấp ba của chúng ta… có thầy, có bạn, có vui, có buồn, có hiểu lầm, có yêu thương, có những nụ cười rạng rỡ cũng có không ít nước mắt…Và rồi, chúng ta có nhau ! Những con người từ những ngày đầu không quen biết… cứ như thế thành một gia đình. Ba năm so với một đời người thật sự không dài, nhưng đó sẽ là ba năm quý báu nhất, tình cảm chúng ta dành cho nhau không gì có thể đo lường được, không từ ngữ nào có thể diễn tả hết cảm xúc và tình cảm ấy. 37 con người, 37 bông hoa rạng rỡ và đầy kiêu hãnh. Tất cả đã tạo nên một 12B1 không thể là giỏi nhất, nhưng mãi mãi là duy nhất…
❤????
Yêu ????
:* :*
??
????
Yo
?????????
Cố lên
❤❤
❤❤
❤️❤️❤️❤️
Đẹp qua
Dthuowng qué ak