Đã lâu rồi tôi không ngồi nghĩ lại cái tuổi học trò. Bao vui, buồn, hờn, giận ùa về trong tâm trí. Tuổi học trò có nắng và mây…
Những khoảnh khắc hiện lên đầu tiên trong ký ức tôi không phải là những ngày cấp 3 mơ mộng như người ta thường nhớ. Tôi nhớ một thời xa xôi hơn. Thời tiểu học thân thương.
Chính những ngày tháng ấy khơi gợi lại trong tôi nỗi nhớ da diết tuổi học trò. Nỗi nhớ trường, nhớ lớp, nhớ người bạn thủa xưa cứ khắc khoải trong tôi. Ngày xưa. Bây giờ. Khác nhiều quá. Thay đổi nhiều quá. Cả bản thân tôi cũng thay đổi không thể nhận ra.
Tôi của ngày xưa, ngổ ngáo, nghịch ngợm, “nữ tướng” trong lớp nhí 1, 2. Tôi của ngày xưa tràn đầy tự tin. Tự tin của một cô bé chưa biết đến sợ hãi, đau buồn, luôn được bao bọc, yêu thương.
Ngày xưa ấy, giờ tôi vẫn nhớ rõ lắm. Hình ảnh hiển hiện như chuyện hôm qua. Một cô bé 7 tuổi cởi mở, tự tin đến lạ. Một cô bé có thể sẵn sàng bắt tay làm quen với bất cứ ai. Một cô bé hay trêu chọc cô bạn lớp bên chỉ vì nghe tiếng cô bạn kia đanh đá.
Một cô bé nghênh ngang, tự tin tuyên bố con trai trong lớp không được bắt nạt con gái. Một cô bé chuyên bắt nạt con trai trong lớp. Một cô bé bắt cả lớp 1 nhí ấy phải gọi là “chị”. Để rồi tới tận bây giờ, khi cô bé đó đã 22 tuổi, ra ngoài đường, vô tình bắt gặp bạn cũ, chúng bạn vẫn giữ thói quen chào cô bé là chị… Vâng. Là hình ảnh tôi ngày xưa đó.
Tôi bây giờ khác nhiều rồi. Vẻ tự tin không còn nữa. Không bắt nạt con trai. Không trêu chọc con gái. Tôi thâm trầm đến lạ. 22 tuổi, tôi còn rất trẻ. Tôi chưa bước chân rời giảng đường đại học. Tôi vẫn là sinh viên năm cuối. Nhưng tôi không tự tin, không cởi mở như xưa. Tôi náu mình sau hình bóng khác. Tôi ít nói hơn, vẻ ngoài khó tính hơn và tôi cô đơn hơn.
Cô bé 7 tuổi ngày xưa, ngổ ngáo lắm, nghịch ngợm lắm nhưng cô bé ấy cũng có nhiều người yêu thương, ngưỡng mộ, nhiều bạn thân lắm. Ngày xưa ấy là ký ức đẹp nhất trong tôi về tuổi học trò. Chạy nhảy, nô đùa và bày trò gạt cô giáo để trốn học đi chơi. Cái thời ấy bình yên đến lạ. Những người bạn hồi đó cũng chân thật đến lạ. Tất cả lúc nào cũng hưởng ứng mọi trò do tôi bày ra.
Thời đó tôi chơi thân với một nhóm bạn. Trong nhóm ấy, có một cô bé mà tôi yêu quý nhất, thân thiết nhất. Cô bé ấy thông minh nhưng không nghịch ngợm như tôi. Cô bé ấy, đến bây giờ, tôi không còn nhớ rõ mặt nhưng tôi chưa bao giờ quên cô, chưa bao giờ quên người bạn này.
Chắc nhiều người thấy thật phi lý. Tôi đã quý mến người bạn đó như thế, tại sao tôi không giữ liên lạc, tại sao tôi không tiếp tục chơi với người bạn đó, tại sao đến cả gương mặt người bạn yêu quý, tôi cũng không nhớ rõ…! Vâng… Không sai.
Tôi vẫn muốn chơi với người bạn đó, vẫn muốn giữ liên lạc với người bạn đó… Nhưng tôi không thể. Tôi không có cơ hội giữ liên lạc với cô. Khi tôi vẫn tiếp tục lớn lên hay già đi thì cô vẫn mãi mãi chỉ là cô bé 8 tuổi. Bạn của tôi không chịu lớn lên, không thể lớn lên nữa. Tôi luôn nghĩ vậy vì tôi không muốn nghĩ rằng cô đã…
Bạn tôi ra đi và mọi thứ rạn nứt bắt đầu. Bạn tôi không ốm, không bệnh. Bạn tôi cứu 1 cậu bé khỏi bị điện giật và thế chỗ của cậu bé đó. Mẹ bạn tôi gào khóc, không cho ai đụng đến cô. Đến bữa mẹ bạn tôi vẫn cố gọi cô dậy ăn cơm. Nhưng cô ngủ mãi. Cô không dậy. Lần đầu tiên ký ức học trò của tôi có vết đau buồn. Nhóm tôi viết thư cho cô và ngắt những bông hoa thả theo dòng nước.
Tuổi học trò non nớt. Chúng tôi cứ nghĩ rằng bạn mình sẽ nhận được thư, nhận được hoa như người lớn vẫn thường đốt vàng mã cho những người đã khuất.
Thời gian trôi, nỗi buồn trẻ thơ nhanh nguôi ngoai, các trò chơi, bè bạn lại hấp dẫn tôi. Nhưng giờ nghĩ lại, ngay từ lúc đó, tận sau trong tim tôi đã bắt đầu có những vết rạn. Bước ngoặt thay đổi tâm tính tôi – có phải là từ đó? Tôi không rõ.
Hết lớp 2, tôi chuyển trường. Môi trường mới lạ lẫm và tôi hình như cũng không còn cởi mở như trước. Tôi học. Tôi có bạn mới. Tôi cũng thân với vài người. Nhưng một cảm giác mơ màng xuất hiện.
Hồi đó tôi không biết đó là gì. Tôi cũng không để tâm. Vì cảm giác đó làm tôi khó chịu. Thời gian cứ trôi. Tuổi học trò cũng lững thững trôi theo. Tôi đã học lớp 5. Kỳ thi học sinh giỏi đến. Tôi lại làm quen được một cô bạn. Chúng tôi nhanh chóng trở lên thân thiết. Chỉ quen và ở bên nhau mấy ngày, lại là những học sinh đến từ hai trường khác nhau, cần cạnh tranh nhau nhưng giữa chúng tôi lại nảy sinh tình bạn gắn bó.
Tôi vẫn nhớ, kết thúc kỳ thi, cô bạn nằng nặc đòi tặng quà tôi. Cô lấy cả quà nhà trường tặng cô khi tham gia thi học sinh giỏi để tặng lại cho tôi. Nhưng kỳ thi kết thúc, cô về trường, còn lại mình tôi. Một lần nữa, cảm giác khó chịu, mơ màng kia lại hiện lên rõ hơn. Hình như tôi mất đi cái gì. Hình như tôi bị bỏ rơi.
Những ký ức đó có lẽ là bước ngoặt. Chúng xâm lấn dần trong tôi. Bây giờ, tôi đã hiểu rõ cảm giác mơ màng hồi đó. Cảm giác đó vẫn tồn tại. Cô đơn. Lẻ loi. Chính cảm giác đó. Cảm giác những người bạn cứ xa dần, xa dần…
Cảm giác ấy quả là khó chịu. Cảm giác ấy đã chi phối tôi rất nhiều. Và nó góp phần lớn tạo lên con người tôi thực tại. Ký ức đẹp đẽ ấy và cả đau buồn ấy đã tạc lại chân dung cho tôi, đổi thay con người tôi.
Có lẽ bởi vậy mà tôi chưa từng quên được chúng, chưa từng ngừng khao khát có một tình bạn gắn bó thật sự và cũng chưa từng ngừng e sợ mỗi khi thân thiết với bất kỳ ai. Tôi nhớ ngày xưa. Nhớ tuổi học trò. Tôi mong một lần có thể quay lại ngày xưa…
Nguyễn Thị Thủy
Cuộc thi ‘Viết cho tuổi học trò’
Cuộc thi nhằm giúp các bạn trẻ chia sẻ những câu chuyện về tuổi học trò, vui hoặc buồn, khiến bạn bật cười hay muốn khóc khi nghĩ đến. Nhưng đó là nơi cất giữ một phần con người bạn, là một cuốn cẩm nang đúc kết những bài học sẽ theo bạn suốt cả cuộc đời.
Hãy chia sẻ với chúng tôi con người đó, câu chuyện đó của bạn hoặc những người xung quanh để những bài học của bạn sẽ trở thành của mọi người, để giúp cho ai đó còn đang chưa tìm được lối thoát sẽ nhận ra sự đồng cảm và niềm hy vọng vẫn tồn tại trong cuộc đời này và để tuổi học trò mãi mãi là những dấn ấn không quên trong mỗi chúng ta.
Chương trình do VnExpress.net, Ione.net và FPT Mạng cá cược bóng đá phối hợp tổ chức. Thời gian nhận bài từ 28/2 – 28/4.
Xem thông tin chi tiết về cuộc thi và gửi bài tham dự tại đây