Con đường dù ngắn hay dài, bằng phẳng hay chông chênh thì vẫn là con đường. Có ngồi đây để suy nghĩ tưởng tượng và ước ao cũng vậy thôi. Tôi thực tế lắm…xách xe chạy thử sẽ biết. Nói vậy thôi vì mỗi người đều có con đường riêng của mình. Dù không thể biết trước nó sẽ như thế nào, nhưng mình có thể chuẩn bị mọi thứ để có thể vượt qua nó. Phù!!! Nói nghe có lý nhỉ? Vác ba lô cùng khám phá với tôi nào!
“Mày là con trai một, dựa cột mà ăn”- câu nói mà người ta vẫn nói với tôi. Ừ! Con trai một nè, ăn một mình, chơi một mình, ngủ một mình, đánh nhau thì cũng một mình chịu. Bố mẹ thương tôi lắm, bạn bè cũng vậy, tui nó cũng rất quý mến tôi. Hồi ấy, tôi và mấy thằng bạn hay đi nhà thờ buổi sáng, sau đó ở lại chơi đá bánh khi trời còn chưa sáng, tôi không còn nhớ cái cảm giác đó như thế nào, nhưng tôi biết tôi sẽ không bao giờ quên nó. Hay những buổi học giáo lý, được mấy sơ cho ăn hột mít luộc, được chơi keng, chơi u, nhớ mãi! Không có gì nổi bật, nhưng đó là quãng đường đẹp và bình yên nhất trong cuộc đời tôi, và chắc hẳn cũng là của mọi người.
Ước mơ tôi lúc ấy là mình sẽ không bao giờ lớn lên và mãi được vui chơi như thế này
Rồi tôi đi học, nhiều điều để nói đây…bố chở đi học. Được vài ngày, tôi không muốn bố chở đi học nữa, tôi muốn tự mình đi. Lần đầu tiên tự đi trên con đường và đôi chân của mình đấy! Tôi bị thằng kia bặt nạt, chẳng biết làm gì hơn và khóc chạy về với mẹ. Mẹ nói với tôi rằng:” Con phải biết tự lo cho mình, tự bảo vệ mình, ra đường không như ở nhà, không ai chiều hay nhường nhịn con đâu”. Ừ! Sẽ không bị ăn hiếp nữa đâu. Tôi quyết định làm quen với mấy đứa bạn “ đầu gấu” trong trường, lỡ sau này có gì thì tụi nó giúp tôi, còn ai dám ăn hiếp tôi nữa.
Bắt đầu bước vào con đường giang hồ(hihihi):tôi đi chơi với tụi nó nhiều lắm, quậy cũng nhiều. Nào là ăn trộm xoài của bà gần trường, chọi gà, lấy sâu nhát cô giáo, tắm sông, tùm lum thứ. Những thứ tôi chưa bao giờ dám thử, vì mẹ tôi không cho, bà khó lắm vì bà từng là cô giáo mà. Nhưng tôi cũng thích nổi loạn, tôi chỉ dám quậy ngầm thôi, chúng nó cũng biết nên có chuyện chẳng bao giờ khai tên tôi ra. Anh em tốt của tôi, đến bây giờ vẫn còn chơi và về sau cũng sẽ như vậy. Con đường đã có một chút thú vị rồi, nhưng chưa tấm vào đâu với con đường hiện tại tôi đang đi.
Lúc này còn ngây ngô, thích vui chơi nên chưa nghĩ nhiều đến ước mơ sau này
Tốt nghiệp cấp ba với loại khá, đậu một trường cao đẳng. Tôi tự tin lên thành phố với nhiều dự định. Có lẽ cái cảm giác đầu tiên là thích thú. Sao Sài Gòn nhiều người thế, xe cũng nhiều và quá trời thứ mà tôi chưa bao giờ được biết. Tôi không có nhiều bạn, chỉ đi học rùi ở trong phòng, sau này khi biết đến internet thì tôi biết được thêm nhiều thứ. Biết vào diễn đàn kết bạn, rùi đi cafe, đi nhậu, đi chơi. Tôi bắt đầu bước vào con đường xa hoa. Lúc này ước mơ thật nhiều. Có nhiều tiền đi chơi, có nhiều thời gian để làm những điều mình thích.
Và….Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi. TÔI BỎ HỌC!
Tôi chạy theo những thứ không có kết quả, theo những cuộc vui. Và giờ đây tôi hối hận, tự trách mình. Nếu tôi suy nghĩ kỹ hơn thì tôi sẽ không như bây giờ, tôi sẽ có tương lai, sẽ có tất cả. Hối hận cũng đã muộn màng
ƯỚC MƠ CỦA TÔI BÂY GIỜ LÀ –“TÔI CÓ THẾ LÀM LẠI TỪ ĐẦU”