Cái mà tôi thèm muốn được có trong khi nhiều bạn cùng trang lứa lại không hề coi trọng , họ hờ hững một cách xem nó như là một điều tất yếu mà họ phải có. Cái mà tôi muốn nói ở đây chính là “Hơi ấm gia đình” . Tôi lớn lên trong một gia đình không mấy hạnh phúc bố mẹ tôi ly hôn khi tôi 14 tuổi. Mọi thứ ập đến như một cú sốc mạnh về tâm lý đến bây giờ mọi thứ trong khoảng thời gian đó tôi không còn nhớ nhiều nữa. Chắc các bạn cũng biết gia đình luôn là chỗ dựa tinh thần khi chúng ta mệt mỏi, đau ốm hay làm sai một điều gì đó, dù bất kì lý do gì đi chăng nữa mọi người trong gia đình chúng ta đều đứng về phía chúng ta .
Còn điều gì tuyệt vời hơn điều đó, dù chúng ta có thành công hay thất bại “gia đình” vẫn luôn bên cạnh chúng ta . Có thể tôi không may mắn, vậy nếu bạn tôn trọng những thứ bạn đang có thì tôi khuyên bạn nên về nhà ôm mẹ hoặc bố hoặc bất kì ai trong gia đình mình và hét thật lớn “ Con yêu mẹ nhiều thật nhiều”, “ Con yêu bố con nhất bằng mẹ hihi” chỉ đơn giản như thế thôi đừng để một ngày bạn nhận ra chẳng còn ai để bạn có thể nói bạn yêu họ nhiều đến mức nào.
Cuộc sống luôn có những bất ngờ phía trước và nó lại đến khi bố tôi bước thêm một bước nữa. Mọi chuyện lại bắt đầu xảy ra với chị em tôi. “ Mấy đời bánh đúc có sương , mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng” đó là hoàng cảnh của tôi lúc bây giờ, “Mụ” khiến bố tôi lệ thuộc, khiến chị tôi có nhà mà không thể về. Trong tâm trí tôi lúc nào cũng “đấu tranh tư tưởng” một cách mạnh mẽ tự nhụ với bản thân mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi trong khi chính mình vẫn không thể lo được cuộc sống của mình.
Một cảm giác khinh bỉ khi xoe tay xin tiền để chi phí cho học tập sinh hoạt của mình làm tôi không mấy dể chịu, liệu bạn có thể hiểu được cái cảm giác đó không khi phải xin những đồng tiền mà chỉ có sự khinh bỉ của “Mụ” khi cầm nó trên tay ? Có một lần tôi xin tiền bố tôi để đóng tiền học không nhân nhượng một chút nào “Mụ” liền hét lên :”Tiền là lá mít hay sao ma có sẵn cho mày xin?”
Tôi chỉ biết im lặng rồi bỏ đi vì tôi biết nếu có cải lại thì cũng chả có tác dụng gì còn làm cho bố tôi buồn thêm. Tôi quyết định phải kiếm được thật nhiều tiền cho họ thấy.
“Ông trời không phụ lòng người” khi tôi được nhận vào làm ở một gia chánh Ngọc Hạnh chuyên tổ chức tất cả các loại tiệc, vì vẫn còn đi học nên còn gì tuyệt vời hơn khi có một công việc có thể kiếm thêm thu nhập để mình thỏa thích mua những thứ mình ao ước. Đồng tiền mà tôi kiếm được lần đầu tiên là khi cơ thể mệt rã và chân tay đầy mùi thức ăn cộng thêm mùi mô hôi không mấy dể chịu .
Khi đó tôi mới nhận thức được kiếm được đồng tiền do chính mô hôi công sức mình đổ ra mới ý nghĩa thế nào mọi dự định về những thứ mà tôi ao ước dần dần tan biến thay vào đó là những dè dặng khi quyết định nên mua hay không một thứ gì đó tôi cảm thấy trân trọng đồng tiền do chính mình làm ra và thầm nghĩ về từng ấy năm bố mẹ đã cho tôi biết bao nhiêu thứ từ mô hôi, công sức và cả tình thương dù là ngắn ngủi nhưng tôi đã không còn trách bố mẹ nữa tôi tự hiểu mình nên làm gì và nên cố gắn hết sức mình để không là kẻ thất bại điều mà bố mẹ tôi mong muốn cho tôi. Hiện tại tôi đã có một bước đệm cho cuộc đời mình khi đã bước vào trường đại học và công việc của tôi thì tốt đẹp khi tôi đã có nhiều kinh nghiệm , cuộc sống cũng trở nên vui vẻ hơn khi đã nhận thức rõ mục tiêu của mình.
Câu chuyện của tôi là thế đấy không phải lúc nào chúng ta cũng có mọi thứ , bố mẹ cho chúng ta một cơ thể không khiếm khuyết gì là đã tốt lắm rồi, đừng đòi hỏi họ bất cứ thứ gì cả vì họ chẳng bao giờ đòi hỏi bạn điều gì cho họ cả, mọi thứ họ nói đều muốn tốt cho bạn đấy hãy tự bước đi trên chính đôi chân của bạn từ lúc này vì họ cũng sẽ không ở bên bạn mãi mãi được đâu , hay sống thật tốt và làm thật tốt chữ “Hiếu” bạn nhé. Sống làm sao để đừng để phải nói lời hối hận.
Cảm ơn các bạn đã đọc bài viết của tôi. Chúc các bạn thành công.