Tôi. Vừa tròn 18 tuổi. Lần đầu tiên xa nhà để đi học đại học. Ước mơ của tôi ư, đó là học thật giỏi và kiếm được thật nhiều tiền, nhưng ước mơ đó quả thực rất khó đối với một đứa lười biếng như tôi. Cho đến một ngày tôi quyết định là mình sẽ bớt lười đi một chút: đi là thêm_một việc mà đối với những sinh viên khác nó chỉ bé cỡ to hơn con kiến một xíu nhưng với tôi có thể nó còn to hơn cả một con voi, vì quả thực tôi cần nhấn lại một lần nữa là tôi lười một cách khủng khiếp và nó đã được kiểm chứng bởi cả gia đình tôi rồi.
Công việc mà tôi chọn là đi dạy thêm, đơn giản vì tôi thấy sinh viên thường hay chọn công việc đó, Đầu tiên tôi đi đăng kí hết tất cả mấy trung tâm gia sư gần trường rồi cả trên mạng nữa, kết quả là một tuần sau tôi xin được một chỗ dạy thêm với số tiền đặt cọc là 450 nghìn. Kể ra thì cũng hơi nhiều nhưng tôi vẫn quyết định theo đuổi, ít ra thì tôi cũng phải chứng tỏ với bố mẹ là mình đã lớn với một công việc làm thêm chứ. Và rồi buổi dạy đầu tiên cũng đến, tôi hơi run vì mẹ bé ngồi ngay đó để xem chắc là muốn kiểm tra trình độ của tôi. Cuối cùng thì hai tiếng cũng qua đi, kể ra thì cũng không khó như tôi nghĩ, chắc là dạy lớp nhỏ nên cũng không đòi hỏi quá nhiều về kiến thức. Và thế là những ngày dài cứ thế tiếp diễn… Cho đến cuối tháng.
Sau bao chuỗi ngày trông mong chờ đợi mỏi cả cổ thì cuối cùng cũng đến ngày nhận lương: một triệu rưỡi, quá ít ỏi so với bao công sức tôi bỏ ra. Vâng lần đầu tiên trong cuộc đời của mình tôi biết rằng kiếm được đồng tiền là khó thế nào. Tôi bỗng chột dạ nghĩ về số tiền hàng tháng mà bố mẹ gửi cho tôi, số tiền mà trước đây đối với tôi mà nói chẳng bõ bèn gì, mặc dù nó còn nhiều gấp đôi tiền lương của tôi.
Nhà tôi thực ra cũng chẳng khá giả gì. Bố tôi làm việc trong một ngân hàng lớn nhất nhì Việt Nam, nghe nói đến chắc ai cũng xuýt xoa: “chắc nhà nó giàu lắm”. Điều đó không hẳn là sai, nhưng nó đơn giản chỉ đúng trong quá khứ mà thôi. Cái thời hoàng kim của ngành ngân hàng đã qua lâu rồi. Tội nghiệp bố tôi khi đi làm mà cứ nơm nớp lo sợ mất việc, tiền lương thì ngày một ít đi có tháng chẳng nổi năm triệu thử hỏi làm sao mà sống nổi ở thành phố đắt đỏ cơ chứ. Vậy mà có lần tôi đọc được hẳn một bài báo ca tụng về ngân hàng mà bố tôi làm việc, nơi mà được ví như thiên đường với mức lương gần hai chục triệu một tháng, có ai biết đâu là ở đó những nhân viên thấp cổ bé họng như bố tôi đang phải đè đầu ra mà làm việc với mức lương bèo bọt. Còn mẹ tôi chỉ là một người nội trợ bình thường với vài công việc làm thêm lặt vặt nhưng lại luôn đứng vững trước mọi khó khăn của cuộc sống. Mẹ tôi luôn cân nhắc và thắt chặt chi tiêu trong nhà nhưng cũng nhờ thế mà bố con tôi luôn luôn có những bữa cơm nóng hổi ngon lành. Tôi thực sự không biết là bố mẹ tôi phải vất vả thế nào để có thể cân bằng được cuộc sống gia đình trong cái thời buổi kinh tế khó khăn này.
Bao nhiêu suy nghĩ bỗng chốc vụt qua đầu tôi chỉ trong mấy tích tắc, tại sao mãi đến giờ tôi mới hiểu được phần nào trong muôn vàn nỗi nỗi vất vả của bố mẹ nhỉ. Thì ra chỉ có trải nghiệm thực sự mới giúp ta hiểu được cuộc sống. Thì ra kiếm được đồng tiền là khó tới mức nào và đồng tiền đầu tiên mà ta kiếm được tuy nhỏ nhoi mà lại khiến ta nhận ra bao điều ý nghĩa trong cuộc sống, những điều to lớn mà ta chỉ vô tình lướt qua hay đơn giản chỉ là chấp nhận nó một cách dửng dưng mà không mảy may suy nghĩ.
Câu chuyện về đồng tiền đầu tiên của tôi là thế đó, và cho đến lúc này thì tôi đã tiêu hết chúng từ mấy tháng trước rồi. Chẳng cần phải giữ lại làm kỉ niệm vì tôi không có thói quen đó và cũng vì tôi tự tin rằng tôi chắc chắn đang và sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nữa nữa nếu tôi có cố gắng. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy mình đã trưởng thành và yêu gia đình hơn bao giờ hết nhờ một điều tưởng chừng như rất bình thường. Còn các bạn, mình nghĩ là các bạn cũng nên bỏ chút thời gian suy nghĩ về đồng tiền của chính mình, chắc chắn các bạn sẽ tìm thấy nhiều thứ thú vị hơn mình rất nhiều đó.