Nhìn màn mưa qua ô cửa kính, nước mắt tôi chợt chảy ra, những mảng kí ức từng chút từng chút một ùa về. Hình ảnh mẹ – qua khe nhỏ của cửa phòng. khuôn mặt đầy mệt mỏi bị nhòa đi bởi giọt nước mắt lăn dài trên má khi nhìn những đồng tiền lẻ. Hình ảnh mẹ của cái ngày 4 năm trước đó khiến tôi ngẫm nghĩ rất nhiều và trở thành động lực thôi thúc tôi phải cố gắng, dần dần hình ảnh mẹ ăn sâu vào tâm trí tôi để rồi mẹ chính là thần tượng trong cuộc đơì tôi.
Mùa thu- 4 năm trước, kí ức ấy: “Mẹ ơi! Mẹ mệt à?” Mẹ cười và ôm tôi vào lòng: “không con yêu! Mẹ ổn mà! Hãy ngủ đi con.” Cái ôm ấm áp đó cho tôi cảm giác yên bình và dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc nào mẹ cũng điềm đạm và dành cho tôi những nụ cười hiền hòa nhất. Dù dãi nắng dầm mưa, dù có vất vả thế nào mẹ cũng không bao giờ cho tôi biết hay than phiền về điều gì. Mẹ dạy cho tôi từng bước đi chập chững,… biết cười và biết nhường nhịn, chịu đựng trong cuộc sống này.
Tôi là một cô bé vô tư, lạc quan chẳng bao giờ nghĩ nhiều về mọi thứ xung quanh. Mẹ cười là tôi nghĩ mẹ đang vui đấy. Nhưng sự vô tư đó đã mất đi kể từ ngày tôi thấy được giọt nước của mẹ – hình ảnh ấy làm sao tôi quên được. Mẹ biết không: “Lòng con chua xót lắm, tim bóp nghẹn lại, con muốn nấc lên thành tiếng nhưng con sợ…sợ mẹ sẽ nhìn thấy và lo lắng cho con.”
Phía sau một nụ cười của mẹ là cả một nhọc nhằn, những giọt nước mắt cay đắng đầy lo âu mưu sinh cho cuộc sống. Bài học cuộc đời không phải mẹ dạy con nhưng con tự hiểu ra và nó ý nghĩa biết bao khi con biết sống, biết nhìn đời, biết nghĩ về mọi thứ.Mẹ là ngọn đuốc sáng soi đường tôi đi. Mẹ là người cao cả đến dường nào, mẹ dành tất cả tình thương cho con .
Chỉ cần nghĩ đến mẹ, dù đường đời này nhiều chông gai tôi sẽ cố gắng vượt qua. Bước vào con đường đại học- ở nơi xa xôi giữa dòng người hối hả với những cạm bẫy xã hội,sự cám dỗ lừa gạt, tôi đã mạnh mẽ lên rất nhiều. Cái quá khứ là cả một sự suy ngẫm, là bàn đạp để tôi tiến về phia trước, những thấm thía về cuộc đời, những trải nghiệm giúp tôi học được cách đứng vững hơn.