Mẹ tôi thường hay kể lại với các cô bán hàng bên cạnh những câu chuyện hồi nhỏ của tôi. Mẹ kể rằng: còn nhớ ngày trước, cái hồi mà chợ mới mở chưa có dịch vụ giữ hàng qua đêm mà mẹ tôi bán nhiều đồ lắm nào quần áo, giầy dép con nít,…thế nên ngày nào đi chợ mẹ cũng buộc cho bì dép đằng sau xe để tôi đèo xuống chợ; Tôi đi đằng trước mẹ đi sau, cứ thế đi suốt dọc đường ai cũng nhìn tôi cười, bảo sao “người thì bé tí mà sao đèo khỏe rứa”. Tôi cũng nhớ mang máng những hình ảnh ngày đó, khi mẹ buộc xong thích thú bắt trước mẹ tôi cũng “đập đập” vào bì dép mấy cái mà chẳng hiểu vì sao phải làm thế, rồi mẹ nhìn tôi vui vẻ cười, tôi cũng cười sang sảng,…
Mỗi lần mẹ kể lại tôi thấy mẹ hạnh phúc lắm, đôi mắt mẹ chứa chan yêu thương, nụ cười ấy thật hiền dịu, ấm áp biết bao, mẹ bảo: trên đời này 3 chị em chúng tôi là của cải lớn nhất của mẹ, đứa nào mẹ cũng thương như nhau, nếu không may chuyện gì xảy ra mẹ không biết phải sống thế nào. Tôi yêu mẹ tôi nhiều biết nhường nào.
“Công cha như núi thái sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra…”
Đối với tôi, những lần tôi giúp bố mẹ là những “đồng tiên đầu tiên” mà mình kiếm được, những đồng tiền đó bố mẹ đã cho tôi. Bố mẹ cho tôi cần câu để tôi câu cá, cho tôi bàn tay để tự mình kiếm sống…cho tôi những “đồng tiền đầu tiên” tôi thật rất trân trọng, để khi nào dù vứt tôi ở “xó xỉnh” nào tôi cũng tự kiếm sống được.
Con biết con còn nhiều thiếu sót để trở thành đứa con ngoan, hiếu thảo nhưng điều đó không có nghĩa con mãi không phải là là đứa con không tốt. Giờ đây khi chập chững trước cánh cửa đại học, xa gia đình, xa bố mẹ, phải tự chăm sóc bản thân con càng quý giá hơn giá trị đồng tiền, càng thương hơn “ hai sương một nặng” mà bố mẹ chắt chiu. “đồng tiền đầu tiên” bố mẹ cho con đã giúp con biết cách kiếm tiền là như thế nào. Con yêu bố mẹ con nhiều lắm, cảm ơn bố mẹ đã sinh thành con.