Sau khi đọc bài viết : “Sinh viên đi làm thêm? Tại sao không?” bao cảm xúc vui có,buồn có chợt ùa về trong tôi… Cái cảm xúc ấy cứ ngày ngày giờ giờ theo tôi, dường như chúng đi cả vào những giấc mơ sau một ngày dài học tập và làm việc hăng say.
Đỗ vào trường Đại học danh tiếng ở Hà Nội là một niềm vui lớn đối với gia đình nhưng đằng sau đó là bao nỗi niềm lo toan của bố mẹ tôi. Bố mẹ lo lắm,lo sao cho đủ tiền hàng tháng gửi lên cho con gái,sao cho con được học tập an toàn, cho thằng con bước vào cấp 3 nữa…
Vì thế ngày nào bố mẹ cũng đầu tắt mặt tối làm và làm. 2 sào lúa thì không đủ. Bố ngày ngày khoan khoan đục đục vất vả bụi bặm với công việc lắp đặt mạng điện cho hộ gia đình,mẹ đỡ vất vả hơn với công việc may vá không được bao nhiêu. Tôi nhớ năm lớp 12, phải ôn thi đại học bố mẹ phải chi nhiều tiền hơn nên nhiều công việc vất vả hơn bố tôi vẫn nhận làm,có lần bố bị mảnh gạch nhỏ bay vào mắt do khoan đục chôn đường dây điện vào. Dù đau lắm mà bố nói không sao, nước mắt bố chứ chảy.
Tôi thương bố lắm nhưng cũng chỉ cố gắng học hành. Do hồi trẻ bố mắc phải căn bệnh lạ nằm giường 1 năm nên từ đó 1 năm căn bệnh lại quay lại vài lần hành hạ thân xác bố.Năm thứ nhất đi học về, chứng kiến cả ngày bố chỉ kịp ăn được bữa cơm tối,lòng tôi đau như cắt. So với các bạn cũng trang lứa,1 tháng các bạn có khi được cho tới hơn 2 triệu, số tiền 1 tháng của tôi thì ít hơn đấy nhiều. Với tôi đó là tất cả tình cảm bố mẹ dành cho Tôi nghĩ rằng đã tới lúc mình nên làm điều gì đấy giúp đôi vai của bố nhẹ hơn và rồi tôi bắt đầu đi làm thêm là vì thế.
Năm ngoái, tôi đã khởi đầu với công việc pha chế và bồi bàn cho một quán cafe không phải lớn lắm.Công việc không đơn giản như những gì tôi nghĩ. Lần đầu đi làm,tôi cũng mắc phải nhiều sai lầm,nhiều điều còn rất bỡ ngỡ. Có lúc bị khách hàng mắng vì pha không đủ độ,không đúng yêu cầu, gặp phải khách hàng khó tính còn bị một trận ê chề.
Nhưng phương châm của quán “khách hàng là trên hết” nên dù gặp phải yêu cầu của khách hàng không được phù hợp cho lắm tôi vẫn phải làm theo. Đối với công việc gì,chữ nhẫn thật là quan trọng.Có khi vì công việc ngày quá bận rộn,nên đêm ngủ tôi đã mơ miên man về khách hàng khó tính như họ đang trách cứ tôi vậy.
Qua công việc tôi cũng học được rất nhiều kinh nghiệm cho bản thân. Vì công việc yêu cầu ngày làm 8h tôi không được nghỉ thứ bảy và chủ nhật,trong vòng 2 tháng liền không được về quê. Nỗi nhớ nhà nhớ gia đình, nhớ quê hương không lúc nào nguôi ngoai. Nghe bài hát mà mẹ hay hát tự nhiên nước mắt cứ trào ra. Biết sao được, mong bố mẹ đỡ vất vả hơn phận làm con thật sự nên cố gắng hết mình. Cố gắng và cố gắng hơn nữa.
Và rồi cái ngày ấy cũng đã đến, cái ngày mà tôi được cầm chính đồng tiền do công sức mình làm ra,niềm hạnh phúc thật khó diễn tả. Tối chỉ muốn hét lên rằng: “ bỗ mẹ ơi,con đã nhận được đồng tiền cho chính mình làm ra rồi, bố mẹ không phải lo tiền nhà trọ tháng này cho con nữa đâu”. Và rồi số tiền ấy tôi dùng hết để chi trả cho tháng thuê nhà tiếp theo.
Tâm trí tôi luôn nghĩ, đáng ra tháng lương đàu tiên tôi phải mua được món quà này cho bố,quà này cho mẹ,quà này cho thằng em trai, như bao anh chị khác mỗi lần về quê biếu bố mẹ hết thứ này tới thứ khác. Chia sẻ với mẹ vì con không mua được gì cho mẹ cả, mẹ bảo: “ con gái à, sự cố gắng của con đã là món quà tốt nhất dành tặng bố mẹ rồi,con hãy cố gắng kiên trì làm tốt mọi việc sẽ ổn thôi”. Nước mắt tôi trào ra ôm lấy mẹ vì hạnh phúc, vì tôi có một gia đình ấm áp tới tuyệt vời…
Đồng tiền đầu tiên trong tôi là thế, đơn giản, bao la dạt dào tình cảm thương yêu.