Tôi, cô sinh viên hết sức bình dị đang theo học tại trường ĐH Ngân Hàng TPHCM. Tôi, sinh ra trong một gia đình làm nông, cuộc sống là những khó khắn, là những lo toan “Cơm, áo, gạo, tiền” nhưng lại tràn đầy tình yêu thương và đầm ấm. Có lẽ chính vì thế, mà gia đình có sức ảnh hưởng rất lớn đến ước mơ và định hướng của tôi.
Xung quanh tôi, là bạn bè với bao khát khao, hoài bảo. Có người muốn trở thành một doanh nhân thành đạt, người lại muốn chinh phục các nước châu Âu, người ước mơ trở thành thống đốc Ngân Hàng tương lai… Còn đối với tôi, ước mơ chỉ đơn giản là bước ra khỏi khoảng đời sinh viên, có thể kiếm được một công việc ổn định ở quê nhà. Để rồi từ đó, tôi có thể ở bên ba mẹ sau 4 năm đi học xa cách. Công việc sau những ngày ngồi trên giảng đường đại học có thể giúp tôi phụ giúp được một phần nào cho ba mẹ, vơi đi phần nào nổi nhọc nhằn tần tảo sớm hôm nơi rẫy vườn, nâng đỡ 2 đứa em trên con đường ước mơ của mỗi đứa sau này.
Sài Gòn trong tôi đẹp thật đấy, nhộn nhịp và xa hoa thật đấy. Sài Gòn nhiều cơ hội, nhiều tiềm năng để phát triển cho những đứa sinh viên mới ra trường như chúng tôi, nhưng đây không phải là mảnh đất mà tôi khao khát thuộc về. Tôi mong muốn về nơi tôi sinh ra, nơi mà mỗi sớm mai thức dậy, có thể nhìn thấy sương mù ngập tràn trên từng ngọn đồi Cà Fê bạt ngàn, nơi mà có thể nghe thấy tiếng gà gáy giục giã sớm mai. Nơi mà khi mặt trời bắt đầu khuất dần, ba tôi trên chiếc xe Jeam Trung Quốc đã cũ, trở về nhà sau một ngày tần tảo nắng mưa nhưng vẫn cười thật tươi, nụ cười hòa lẫn với màu đất đỏ Bazan, nụ cười hòa lẫn với ánh vàng của hoàng hôn, sao mà đẹp, mà gần gũi đến thế. Tôi ước mơ ngày mà hàng tháng không còn phải nhận tiền từ ba mẹ, thay vào đó tôi có thể mua thêm cho ba hộp thuốc khớp, để ba bớt đau nhức lúc trở trời, mua cho mẹ vài kí hạt sen để mẹ không còn thao thức những đêm mất ngủ, mua cho đứa em vài quyển sách, tiếp sức thêm cho hành trang bước vào đời của mỗi đứa sau này. Và lớn lao hơn nữa, tôi có thể phụ giúp ba mẹ xây lại ngôi nhà khang trang hơn, thay cho những miếng ván của ngôi nhà cấp 4 đã xuống cấp, để khi mưa xuống em tôi không còn phải di chuyển bàn học quanh nhà tránh cho sách vở không bị mưa tạt ướt.
Tôi mong ước, một buổi chiều tan sỡ, tôi được về nũng nịu bên mẹ, được mẹ mắng: “Con gái gì mà ăn vụng thế à!”, được mẹ ôm ấp mỗi giấc ngủ chiêm bao. Tôi mong ước quay về gia đình tôi, nơi tôi sinh ra và thành người. Những năm xa nhà là những nổi nhớ da diệt về gia đình, về cuộc sống về những yêu thương. Những năm xa nhà, là những niềm mong ước, mong thành người, mong tự lập, mong được phụ giúp mẹ cha.
Ước mơ tôi chỉ thế thôi, về bên gia đình, về với mảnh đất thân thuộc, phụ giúp ba mẹ, chăm em út lớn khôn. Có lẽ nó nhỏ nhoi so với hoài bảo, so với ý chí của bao người khác, nhưng đối với tôi đó là tất cả, là tình yêu thương là trọn trái tim ấm áp.