20 tuổi…! Cái tuổi mà người ta gọi là đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người. Thế mà tôi vẫn chưa nói cảm ơn bố mẹ dù chỉ một lần. Bố mẹ tôi không phải là ông nọ bà kia mà chỉ là những người nông dân chân phương đi lên từ hai bàn tay trắng. Không có sân khấu, không có ánh hào quang và cũng không có một danh hiệu nào nhưng họ đã trở thành thần tượng cao quý trong trái tim tôi.
Thần tượng trong tôi là những buổi sớm tất bật với quán hàng ăn sáng, là những ngày nắng chói chang hay ngày đông giá rét chôn chân dưới bùn, bố mẹ tôi vẫn bán mặt cho đất, bán lưng cho trời,…Vất vả là thế, rồi lại nặng gánh hai bên nội ngoại nhưng bố mẹ luôn cố giấu đi vẻ mệt nhọc thay vào đó là nụ cười cho các con yên lòng.
Khi tôi học lớp 9, anh trai tôi bị trấn thương sọ não trong một vụ tai nạn kinh hoàng,…Đó là cú giáng quá mạnh mà ông trời đã chọn bố mẹ tôi. Lần đầu tiên tôi thấy nỗi tuyệt vọng hiện trên khuôn mặt bố mẹ mình khi kí giấy quyết định mổ tại bệnh viện Việt Đức. Mấy ngày đầu mẹ chỉ khóc thôi, không thiết ăn uống gì cả. Còn bố, với bản lĩnh của một người đàn ông, bố đã gồng mình làm chỗ dựa cho cả gia đình. Bố mẹ thay nhau chăm sóc anh suốt 3 tháng trời. Thế rồi cũng phải bán đất để lấy tiền chạy chữa cho anh. Những tưởng gia đình tôi sẽ phải lùi lại một đoạn khá xa, nhưng bố mẹ vẫn kiên trì và tiếp tục cố gắng khiến cho mọi người ai nấy cũng phải khâm phục.
Từ đó, tôi luôn tự nhủ “ Khi nào bố mẹ còn vất vả vì mình thì mình không được phép dừng lại”. Sẽ cố gắng giúp đỡ bố mẹ để những khó khăn trong gia đình được trải đều ra. Vì thế ngay khi vào Đại học tôi đã tự lên kế hoạch cho mình. Ngày ngày tôi vừa học vừa tranh thủ đi làm thêm: từ công việc gia sư, cho đến bốc sách ở một nhà sách hay phụ cho một xưởng may công nghiệp gần khu tôi trọ,…
Mỗi công việc tôi đều tìm thấy một niềm vui ở sâu bên trong, dù đôi lúc nó khiến tôi mệt mỏi.Và rồi tôi coi đó là những trải nghiệm, bài học, dù buồn vui hay đau khổ nếu không sống trong hoàn cảnh khó khăn tôi không thể thấy được những điều ý nghĩa mà cuộc sống đã vô tình dấu đi.
Bài học lớn nhất tôi học được từ thần tượng của mình là bài học làm người: học cách yêu thương và giúp đỡ mọi người xung quanh, cách tự lập và đi trên đôi chân của mình, cách trân trọng và giữ gìn những gì mình đang có,…
Bố mẹ vẫn thường nói với anh em tôi“Khi nào con người ta hết vất vả thì lúc đó lại thành vô dụng. Khó khăn vất vả để ta biết cái lẽ sống ở đời, để biết điều phải trái đúng sai, để mình nhìn nhận, trân trọng cuộc sống, trân trọng bản thân. Như bố mẹ đây, không biết cực nhọc thế nào nhưng nhìn các con khôn lớn, trưởng thành, đùm bọc lẫn nhau, bữa cơm quây quần, gia đình yên ấm là vui rồi. Sau những khó khăn các con hãy cười thật sảng khoái- Đó, đó mới là phần thưởng cho các con, chứ không phải là sự buồn rầu hay than vãn trách móc” ,… Ba năm sống xa nhà, những điều bố mẹ dạy bảo tôi vẫn luôn ghi nhớ và lấy đó để soi mình cốt sống sao cho tốt.
Thời gian trôi qua, cuộc sống gia đình không còn khó khăn như trước. Anh trai đã lập gia đình, anh chị có công việc ổn định và có thiên thần nhỏ, em trai tôi cũng đã vào Đại học,…Tôi chẳng mơ ước gì hơn ngoài một gia đình thật sự hạnh phúc. Nó sẽ là động lực mạnh mẽ giúp tôi đứng vững và bước tiếp về phía trước.
Giờ đây, tôi thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều. Tôi đã biết sống cho tôi, cho gia đình, cho bạn bè và cho tất cả mọi người xung quanh. Tôi vui vẻ khi mua những món quà nhỏ cho mọi người từ số tiền mà mình dành dụm được. Vì tôi hiểu rằng kịp làm điều gì cho ai đó cũng là một hạnh phúc, một may mắn rất lớn.