Cuộc sống lúc nào cũng như những nốt nhạc, lúc thăng trầm, lúc lãng mạn, lúc cao trào. Con người và cuộc đời tôi nó cũng thế.
Tuổi thơ tôi khôg được đi học mẫu giáo đã là một thiệt thòi, cái thiệt thòi to lớn hơn là tôi có những cử chỉ, hành động , dáng đi, ngay cả là sở thích cũng khách những đứa con trai cùng lứa. Luôn bị ba mẹ, bà ngọai và dì đánh đòn vì cái tưởng đi õng ẹo như con gái. Thọat đầu học cấp 1, thời điểm đó cũng chưa thật sự có ai biết đến từ “GAY”, và ở lứa 6-7 tuổi ấy thì làm sao có cách nghĩ sâu xa đến như thế, chỉ nghĩ đơn thuần “vâng- tôi thích con trai”.
Lúc ấy tôi dễ thân với các bạn gái, chơi những trò chơi con gái, lúc đó ước mơ của tôi chỉ là muốn thành con gái, được trang điểm rồi được mặc váy. Thích lắm, nhưng với tôi cũng có một điều may mắn, những người bạn chung quanh tôi bất kể là trai hay gái thì các bạn cũng đều rất thích tôi, các bạn dù có hay chọc tôi là “bêđê” nhưng đó là xuất phát từ khẩu khí vô tư cười đùa thôi.
Đến khi tôi sang cấp 2 thì khác rồi, không còn niềm vui như cấp 1 nữa. Ở nơi đây, tôi đã bắt đầu nhìn thấy được những thằng con trai ghét những người “bêđê” như tôi. Cuộc sống của tôi cứ thế mà đi, quãng thời gian học cấp 2 là ãm đạm và buồn tẻ nhất thời học sinh của tôi. Cũng chính thời điểm ấy mọi người bắt đầu biết nhiều đến từ “GAY”. Lúc đó thì tôi còn quá ngây thơ, tôi chỉ giải thích gọn cho bạn tôi hiểu theo cái ấu trĩ của trẻ con rằng “GAY thì thích làm chuyện đó, còn bêđê thì thích con trai”.
Bây giờ ngẫm nghĩ lại tôi thấy cũng rất mắc cười. Rồi khi tôi sang đến cấp 3 thì cuộc đời tôi lại lật sang mộ trang mới, ở môi trường này thì nó tân tiến hơn nhiều rồi. Những bạn nam học chung với tôi mặc dù có hay chọc tôi “bêđê” nữa nhưng họ không có ác ý với tôi. Ngược lại tôi còn được một đám con trai quậy phá bảo vệ tôi nữa, tụi nó không cho ai hù dọa , ăn hiếp gì tôi cả. Tôi thấy vui khi có những người bạn như vậy. Dù sao trong cái xuôi cũng có cái may.
Những tìm thức trong con người tôi về những thành phần trong giới tính của bản thân đang dần sinh sôi nảy nở trong tôi. Tôi bắt đầu tham gia các lọai hình kết bạn trên di động và máy tính mà lúc bấy giờ hiện hành chính là “OLA”. Nơi đây tôi đã tìm gặp và làm quen rất nhiều bạn cùng giới với mình. Dần dần thì tôi cũng đã trưởng thành và con người tôi cũng lột xác. Tôi đã có thể bước ra đường bằng chính cái dáng đi õng ẹo của mình để tự tin cho người khác biết rằng tôi là bêđê. Sống thật vói giới tính của mình thì lúc nào mà không thỏai mái hơn việc che đậy , e dè , thẹn thùng.
Từ đó tôi cũng thay đổi nhiều trong cuộc sống, từ cách ăn mặc , cách nói chuyện, cách sống v.v… Đến tận thời điểm hiện tại, tôi biết rằng cũng còn rất nhiều người không chấp nhận chúng tôi. Nhưng tôi mong mọi người hãy xem thành quả mà bêđê như chúng tôi đã làm cho xã hội. Có 1 số người như chúng tôi họ cũng đi làm từ thiện giúp đỡ người nghèo, trẻ em khuyết tật. Hay đơn thuần là họ vẫn đi làm việc tự kiếm tiền nuôi sống bản thân mà không cần đi ăn cướp, ăn trộm.
Riêng bản thân tôi dù chưa làm được gì cho xã hội khi chỉ là một đứa sinh viên, nhưng chí ít tôi không làm cho xã hội phải hổ thẹn vì tôi. Tôi luôn ước mơ 1 ngày nào đó sẽ được đến ThaiLand , nơi được xem là rất thành công trong mảng phẩu thuật chuyển giới để thực hiện ước mơ của mình, nhưng chắc còn xa vời lắm vì tôi cảm thấy rằng bản thân bất hiếu với cha mẹ khi mình lại là con một. Tôi nguyện hy sinh tất cả để đổi lấy giới tính của mình. Dù khi được nằm trên bàn mổ, phẩu thuật thành công rồi nhưng tôi phải ra đi mãi mãi thì tôi vẫn hạnh phúc, vì tôi đã được là chính mình. Ước mơ, khao khát lớn nhất cuộc đời tôi chính là “CHUYỂN GIỚI”.