Cảm giác trong tôi vẫn trọn vẹn như xưa, khi nhắc tới HN. Người mà tôi phục nhất, quí nhất cũng là người mà tôi sợ nhất khi học cấp 3. Với tôi, chú là một viên ngọc đẹp, rất đẹp mà tôi luôn luôn đứng từ xa ngắm nhìn viên ngọc đó, ánh hào quang của chú chính là những kết quả những thành tích học tập mà cháu được biết. Chính điều đó làm động lực cho cháu đã và đang cố gắng phấn đấu nỗ lực trong học tập vs cuộc sống. Cháu muốn thông qua chương trình này gửi lời cảm ơn tới chú cũng như lời tri ân với người thầy đã theo sát cháu suốt 3 năm cấp 3.
Chú à ! Không hiểu sao tới bây giờ cháu vẫn còn cảm giác sợ chú nhỉ? 2 chú cháu mình chưa gặp nhau và nói chuyện lần nào cả. Nhưng những bài học đầu tiên của lớp 10, cháu không hiểu bài lắm, lại chưa quen với lớp mới nên khi biết Chú học trên cháu 1 lớp, thế là cháu quyết định vác sách đi hỏi bài. Kể ra cũng lạ thật đó, đi hỏi bài lại không mang sách vở, chỉ viết bài vào 1 tờ giấy A4 mà lại hỏi bài vào lúc 6h30 sáng nữa chứ. Cũng chính từ hôm đó có cảm giác sợ chú và hơi ghét chú nữa, khi chú trả lời quá nhanh về câu hỏi của cháu: Không… Nhưng hôm sau cháu vẫn nhận được bài giải của chú, và bắt đầu thành thông lệ hỏi bài của cháu và cách giải bài của chú theo cách riêng của chú cháu mình.
Cháu quí chú vì sự nhiệt huyết cũng như sự tận tâm của chú mỗi lần cháu hỏi bài. Nếu nói ra chắc không ai tin điều đó đâu, nó như truyện cổ tích thời hiện đại ý. Tại sao trong suốt 2 năm cháu hỏi bài chú, mà cũng chưa được 1 lần nghe chú giảng bài trực tiếp hay vác sách chạy sang nhà chú hỏi bài. Mà chú vẫn âm thầm giúp cháu giải đáp thắc mắc cả 3 môn toán – lý – hóa, vẫn trả bài đều đặn cho cháu ngay hôm sau cháu hỏi bài. Cháu rất vui khi mỗi lần nhận được bài giải của chú, đọc miệt mài và giữ gìn chúng cẩn thận tới tận bây giờ. Cháu cảm ơn chú vì điều đó. Thời gian đó cháu cũng được nghe nhiều về chú từ thầy cô, từ bạn bè và các anh chị khác nữa. Mọi người đều khen chú học giỏi, hòa đồng và vui tính. Cháu cũng dần dần thay đổi cách nhìn về chú, về ấn tượng không tốt khi lần đầu nói chuyện. Cháu cảm thấy tò mò về con người này, cháu đặt báo Toán học tuổi trẻ thường xuyên vì cháu biết chú hay tham gia giải bài và luôn dò tên chú có trong số đó không, và cháu bị ấn tượng bởi những kết quả, thành tích của Chú đạt được. Cũng không biết từ khi nào cháu tham gia tất cả các cuộc thi thử đại học cũng như học sinh giỏi mà trường tổ chức và phấn đấu đạt kết quả tốt như chú đã đạt được. Và càng không biết là chú đã trở thành thần tượng của cháu từ lúc nào, Có lẽ cháu đã bị thuyết phục bị ấn tượng về con người chú cũng như sự tận tình chỉ bảo cho cháu trong suốt thời gian đó. Cháu vui vì cháu đă gặp chú và thấy thật đặc biệt khi vẫn thường xuyên hỏi bài chú theo cách lạ đời nhất chú nhỉ? Đó là một bí mật mà.
Thực sự tới thời điểm này khi ngồi viết về chú, cháu có rất nhiều điều muốn nói. Cháu muốn gặp lại thần tượng của mình quá, đã 6 năm rồi đó. Cháu vẫn chưa gặp lại và nói chuyện với chú. Và cũng sẽ có những tên gọi khác nhau cho tình cảm, sự quan tâm cháu giành cho chú và ngược lại. Song có lẽ chỉ có cháu hiểu, chú biết và những đứa bạn thân của cháu rõ nó là như thế nào đúng không chú? Chú biết không, thời gian học cấp 3, Cháu là một đứa cực kỳ nhiệt huyết và luôn tràn đầy sự cố gắng. Vì cháu có một thần tượng trong lòng, vì cháu muốn bước chân tới cổng trường Đại học mà cháu thích. Đã có những lúc khó khăn tới mức muốn bỏ cuộc, có những lúc mệt mỏi vì những cố gắng phấn đấu trong suốt thời gian dài. Rồi có khi nhuệ khí, tinh thần không thể nào vực lại trong kì thi thử đại học đầu tiên… Nhưng chỉ vì một câu nói trong mơ khi gặp Chú, Chú nói với cháu rằng: Vì kiến thức cháu chưa vững mà thôi. Cố gắng lên nhé. Chỉ vậy thôi cháu lại có thêm bao nhiêu động lực nữa để cố gắng và làm lại một lần nữa. Ngày chú thi Đại học, cháu đi học thêm Lý. Cháu tự nhủ với bản thân rằng, 1 năm sau mình thế nào nhỉ, thần tượng của mình làm bài chắc chắn đạt kết quả cao, còn mình thì thế nào… Và 1 năm sau, khi sắp bước vào môn thi đầu tiên. Bố chạy vào bảo cháu là có ai gọi điện cho con này. Lúc đó cháu không nghĩ được là ai gọi điện cho cháu vì bạn bè và mọi người đã gọi điện cho cháu hết rồi, vì cháu cũng đã lấy hết can đảm để gọi điện cho chú trước ngày cháu đi thi rồi mà. Nên không thể nào nghĩ được là ai gọi cho cháu nữa. Nhưng khi nghe giọng nói của chú, cháu quá bất ngờ và ngạc nhiên vì chú gọi điện chúc cháu thi tốt. Cháu cười tít mít luôn “ Đừng lo làm được mà” ..hihi. Hôm đó tâm lý cháu thoải mái, tự tin nhất trong suốt 12 năm đèn sách, hơn hết là cháu đã sẵn sàng thể hiện mình trong kì thi quan trọng này. Sự quan tâm của mọi người và của thần tượng của mình, cháu đã không làm mọi người thất vọng về kết quả thi cử chú nhỉ. Là một trong những chiến thắng ngoạn mục nhất với cháu và cũng là lúc gió đông đã lên đúng không HN.
Hôm nay cháu muốn gửi lời tri ân tới Chú – Thần tượng của cháu. Sẽ có ngày cháu gặp lại HN của mình và nói với người lời cảm ơn. Người đã giúp cháu rất nhiều trong thời gian đó, người mà cháu ngưỡng mộ cũng là người mà mọi sự cố gắng và nỗ lực đều mang tên Chú và Đại học những năm học cấp 3. Chúc chú mạnh khỏe và thành công.
Tôi đứng lặng giữa cuộc đời nghiêng ngả
Để một lần nhớ lại mái trường xưa
Lời dạy ngày xưa có tiếng thoi đưa
Có bóng nắng in dòng sông xanh thắm
Thoáng quên mất giữa tháng ngày ngọt đắng
Trưởng thành này có bóng dáng hôm qua
Nhớ những ngày học dưới mái trường xưa
Và HN – Trong tôi …
Gửi TTNH trong tôi – KT 3287