Câu hỏi ấy Tôi đã tự hỏi bản thân mình rất nhiều rất nhiều khi còn nhỏ.
Thời tiểu học, trong trí nhớ mơ hồ của Tôi? Tôi nhớ ! Có một lần tôi cùng mẹ ngồi trước sân nhà và ngắm ngắm bầu trời tháng 7 để tìm ra “Dải ngân hà” trong truyền thuyết… Ở xa tít có ánh sáng lập lòe của 3,4,5 chấm nhỏ liền nhau—di chuyển rất nhanh cùng nhau? Mẹ tôi chỉ tay và nói : “Đó là máy bay đó con” – Lúc đó tôi đã nói: “ Mẹ ơi mai kia lớn lên con muốn là nữ tiếp viên hàng không, con muốn được bay trên bầu trời cao, xa và được chạm tới nhưng vì sao ấy”. Mẹ nhìn tôi và cười.
Rồi cái ý nghĩ ấy – tạm gọi là ước mơ trẻ thơ, đã thay đổi khi tôi ngồi cùng bố tôi xem bộ phim “ Cảnh sát hình sự” Tôi mê phim đó đến mức, cứ đến giờ dù là chưa ăn cơm hay không tôi cũng cứ ôm cái màn hình TV giờ đó để coi cho bằng được bộ phim này. Ngồi trong lòng bố coi phim xem những pha rượt đuổi những kẻ xấu, Tôi nói với Bố tôi rằng “ Bố ơi, lớn lên con muốn làm nữ cảnh sát, con sẽ bắt hết những kẻ xấu, những tên trộm… :s “ Và bố Tôi cũng chỉ xoa đầu rồi mỉm cười.
Khi Tôi lên lớp 8, là lúc tôi rời xa bố mẹ để ở với ngoại. Bên ngoại Tôi, chỉ có bà ngoại tôi, các cậu mợ, bác,.. đã đi “ khai phá vùng kinh tế mới – mọi người nói với tôi như thế”.
Ngày ngày tôi đi học, tối về hai bà cháu lại mang võng ra sân để nằm ngắm sao, được nghe những câu chuyện cổ tích bà kể, nhưng câu hát ru ( Tôi nghĩ đến giờ có muốn nghe những lời ru ấy, những câu chuyện ấy cũng rất khó – vì đất nước mình hiện đại quá rồi, hiện đại tới mức làm con người ta thay đổi, mọi thứ được thay thế bằng công nghệ, máy móc). Ngoại tôi đã già, lại có tiền sử bệnh khớp, nên cứ thời tiết thay đổi là ngoại lại mỏi nhức. Tôi thương ngoại lắm, sống với ngoại và nhìn thấy ngoại đau mỏi mỗi ngày. Tôi đã ước: ước gì con là Bác Sỹ con sẽ chữa khỏi bệnh cho ngoại. Ước thôi nhưng nó cũng đã được nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong suốt những năm học cấp II.
Vào cấp III, ngoại tôi được các bác đón đi vào Đắk Lắk… Nhưng tôi vẫn ở một mình ở nhà ngoại, vì tôi đã quen với sống ở đó rồi. Suốt nhưng năm cấp III ấy dạy cho tôi cách sống tự lập và suy nghĩ có chút người lớn khi nói về “ ước mơ của mình”.
Dưới sự hướng dẫn của thầy cô, với giới han khả năng của mình, và với tính cách “ Thích sống tự lập, ham chơi, thích đi đây đi đó, để hiểu hơn về những cô gái dân tộc mặc áo Thổ Cẩm xanh đỏ, tím vàng (tôi thường xem trên tivi), hiểu hơn về những con người miền trung vùng lũ bão (khi tôi xem thời sự đưa tin), rồi cây cầu Mỹ Thuận ra sao, cầu Sông Hàn thế nào mà năm nào người ta cũng bán pháo hoa ở đó, rồi quê hương của cô gái “ Võ Thị Sáu”, và muốn được hái những quả dừa nước trong phim “Đất Phương Nam”. Và Tôi đã lựa chọn cho mình con đường đi riêng (lúc đó tôi cũng còn chưa biết sau này mình có phải hối hạn hay không, và nó có sụp đổ nếu như tôi không đỗ vào Đại Học?). Đó là làm Du lịch – một từ ngữ chung chung để chỉ cho cái sở thích chưa rõ ràng của mình.
Tôi đã thi vào trường Đại học Thương mại, khoa Quản trị kinh doanh khách sạn du lịch,…. Suốt 4 năm Đại học, tôi cố gắng trau dồi cho mình những kiến thức về du lịch, và tranh thủ đi những nơi có thể bằng tất cả phương tiện: xe đạp, xe máy,….
Tôi học nó với niềm đam mê, chứ không phải học là để học, học để lấy bằng,…và Tôi đã nghĩ sau này ra trường Tôi cũng sẽ làm bên du lịch.
Và thế Tôi ra trường, Tôi đã nộp hồ sơ vào một công ty du lịch? Và Tôi đã đi làm từ đó đến giờ cũng đã được hơn 2 năm gần 3 năm rồi. Trong suốt thời gian qua, chưa một lần Tôi nghĩ mình sẽ làm một cái gì khác ngoài du lịch. Nếu cho Tôi làm một cái gì khác ngoài công việc này, chắc Tôi sẽ chết mất vì tôi không biết mình sẽ làm gì với công việc đó.
Công việc của Tôi là làm tour, là đặt phòng khách sạn, là vé máy bay, cung cấp tất cả thông tin liên quan đến dịch vụ du lịch cho khách hàng. Và Tôi tìm thấy niềm vui cho mình ở đó. Những vị khách hàng là người mang lại cho Tôi niềm vui cũng như thoáng chút buồn. Thỉnh thoảng khi stress công việc Tôi cũng đã tự hỏi liệu bước đi của mình có đúng???
Ước mơ của Tôi là thế đấy! Tôi tìm và đến với “nó” qua những kỷ niệm “ thời bé thơ”, qua dòng thời gian đã nuôi nấng mình, qua những nụ cười của bố mẹ, qua những khúc hát ru của ngoại và những nơi Tôi đã và sẽ đặt chân tới.