Tôi đã thực sự hạnh phúc khi nghĩ đến ngày đứa con đầu lòng chào đời, được ôm nó vào lòng và hát những lời ru tha thiết. Tháng thứ sáu, tôi bàng hoàng khi nhận được kết quả xét nghiệm, tôi sẽ không thể giữ đứa bé bởi căn bệnh rubella mà tôi đã mắc phải khi mang thai được hai tháng.
Tôi đã thực sự hạnh phúc khi nghĩ đến ngày đứa con đầu lòng chào đời, được ôm nó vào lòng và hát những lời ru tha thiết. Tháng thứ sáu, tôi bàng hoàng khi nhận được kết quả xét nghiệm, tôi sẽ không thể giữ đứa bé bởi căn bệnh rubella mà tôi đã mắc phải khi mang thai được hai tháng.
18 tuổi, không đỗ đại học, tôi chọn cho mình con đường “yên bề gia thất”. Gia đình chồng tôi cũng thuộc vào hàng làm ăn phát đạt, cuộc sống kinh doanh nhàn hạ. Sống trong môi trường cạnh tranh, buôn bán lâu năm nên bố mẹ chồng cũng có những suy nghĩ tân tiến, mọi người trong nhà sống với nhau bình đẳng và cởi mở.
Tự hài lòng với một gia đình yên ấm, tôi thấy mình hạnh phúc khi không phải chịu cảnh mẹ chồng, nàng dâu, không phải gồng mình lo lắng cho cơm áo gạo tiền. Vì vậy, tôi luôn cố gắng làm tốt công việc của người con, người vợ.
Lấy chồng từ 8/2009, nhưng mãi đến 12/2010 tôi mới mang thai, niềm hạnh phúc như vỡ òa sau bao tháng ngày chờ đợi, một cảm giác lâng lâng, bồi hồi không thể diễn tả thành lời, một sinh linh bé bỏng đang dần lớn lên trong cơ thể tôi. Tôi sắp được hưởng cái hạnh phúc lớn nhất đời của một người phụ nữ.
Hai vợ chồng đã bắt đầu với những dự định mới, từ tên con đặt như thế nào, sẽ nuôi dạy con ra sao, sẽ trang trí phòng con thế nào. Anh đã cùng tôi đọc những cuốn sách dành cho bà mẹ mang thai, anh cũng xắn tay vào bếp nấu mấy món ăn bổ dưỡng mà anh vừa học được trên báo. Chúng tôi đã thực sự sẵn sàng cho một cuộc sống mới khi có con, hẳn là sẽ đầy thú vị và trách nhiệm.
Tôi đã thực sự hạnh phúc khi nghĩ đến ngày đứa con đầu lòng chào đời, được ôm nó vào lòng và hát những lời ru tha thiết. Tháng thứ sáu, tôi bàng hoàng khi nhận được kết quả xét nghiệm, tôi sẽ không thể giữ đứa bé bởi căn bệnh rubella mà tôi đã mắc phải khi mang thai được hai tháng.
Chúng tôi đã mất nhiều ngày liền, ghé chân đến rất nhiều các trung tâm y tế, cả nhà nước và tư nhân để mong sao có một kết quả chính xác nhất. Mọi xét nghiệm đều cho thấy con tôi đã bị nhiễm rubella, đã có những dấu hiệu bất thường ở mắt và mũi. Tuy rằng tim vẫn hoạt động bình thường nhưng các bác sĩ đều có những nhận định chung đó là nếu tiếp tục giữ đứa bé, khả năng bé bị mắc các bệnh về não, tai hay các dị tật về phát âm là rất lớn.
Tất cả như một giấc mơ đẹp bị phá tan bởi tiếng quạ kêu giữa đêm khuya thanh vắng. Tôi đã đau xót vô cùng khi cầm trên tay tờ giấy xác nhận, dù đã chuẩn bị sẵn sàng về tinh thần nhưng trong tôi vẫn dâng lên nỗi giằng xé vô hạn. Con đã đến trong niềm mong mỏi của tất cả chúng tôi, tôi đã thấy sự mãn nguyện của bố mẹ chồng khi sắp có cháu để bồng, để bế. Thấy được sự tự hào của một người đàn ông được lên chức bố, thấy sự tận tình chăm sóc của anh dành cho hai mẹ con, lòng tôi như quặn lại.
Còn với tôi, đó là nỗi đau đớn như cắt từng khúc ruột, là nỗi đau của một người mẹ trẻ chưa phải va vấp với đời nhưng đã phải chịu một tổn thương quá lớn. Tôi gần như suy sụp về tinh thần bởi tôi đã khiến cả gia đình yên ấm của mình phải thất vọng, khiến đứa con chưa được cất tiếng khóc chào đời phải ra đi. Bỏ qua tất cả những lời động viên, giải thích, tôi vẫn cảm thấy có lỗi ghê gớm.
Tôi đã khóc rất nhiều và trở nên lầm lỳ, ít nói, tự thu mình lại vào khoảng trống mông lung trong tôi. Tôi tự trách mình đã không đi tiêm vắc xin phòng bệnh từ trước, tại sao tôi lại quá bất cẩn mà không tự phòng bệnh cho mình khi dịch bệnh đang lây lan, hoành hành khắp chốn. Chính tôi đã tự làm đau mình, tự làm đau những người đã hết lòng yêu thương và chăm sóc cho tôi.
Gần bốn tháng đã trôi qua, những chấn động về tinh thần trong tôi cũng dần nguôi ngoai. Bố mẹ chồng tôi vẫn đối xử tốt với tôi như trước, chồng tôi vẫn chăm chỉ làm việc và ngày ngày chăm sóc tôi như khi tôi còn “ở cữ”. Thêm một lần nữa tôi lại thấy mình như mắc lỗi, nhưng cái lỗi của tôi là đã không nhận ra rằng, tất cả mọi người đều đang cố gắng kìm nén nỗi đau mà tiếp tục sống vui vẻ chỉ vì tôi.
Tôi đã tự thu mình lại mà quên mất tôi còn phải sống vì những người yêu thương tôi và sống vì một sinh linh mà tôi chưa từng thấy mặt. Lúc này đây, tôi chỉ muốn sự an lành trong không gian êm đềm nơi gia đình nhỏ bé của tôi, để chăm sóc, để yêu thương, gìn giữ tất cả những gì tôi đang có. Mất đi đứa con đầu lòng và điều tôi nhận ra là tình bao dung thực sự. Tôi tin vào số mệnh và duyên trời, biết đâu đấy, con tôi giờ đang đến với một gia đình khác, sẽ yêu thương và che chở nó như tôi sẽ làm như thế.
Nguyễn Nhàn
Thể lệ cuộc thi viết ‘Cú sốc đầu đời’
– Bài viết dài không quá 2.000 từ. Không hạn chế số lượng bài dự thi của một người. Độ tuổi tham dự 16-35.
– Người dự thi cam kết và hoàn toàn chịu trách nhiệm về bản quyền bài dự thi của mình.
– Bài dự thi phải là tác phẩm chưa công bố trên các báo, tạp chí. VnExpress.net và Ione.net được quyền biên tập các bài dự thi.
– Người dự thi gửi kèm theo bài dự thi thông tin cá nhân, bao gồm: tên, năm sinh, số chứng minh thư, địa chỉ và số điện thoại liên hệ. Những thông tin này được Ban tổ chức bảo mật.
– Ban tổ chức khuyến khích các tác giả dự thi gửi kèm ảnh của tác giả đó kèm theo bài viết.
Chương trình do VnExpress.net, Ione.net và Cao đẳng Thực hành FPT phối hợp tổ chức. Thời gian nhận bài từ 15/8-15/11.
Hóa ra cuộc đời này cũng có thật nhiều người phải chịu nỗi đau như mình. Tôi cũng đã từng phải chịu một nỗi đau như bạn. Cảm ơn bạn vì những lời nói tận đáy lòng: “Lúc này đây, tôi chỉ muốn sự an lành trong không gian êm đềm nơi gia đình nhỏ bé của tôi, để chăm sóc, để yêu thương, gìn giữ tất cả những gì tôi đang có. Mất đi đứa con đầu lòng và điều tôi nhận ra là tình bao dung thực sự. Tôi tin vào số mệnh và duyên trời, biết đâu đấy, con tôi giờ đang đến với một gia đình khác, sẽ yêu thương và che chở nó như tôi sẽ làm như thế”