Những kỷ niệm năm 2000 – năm mà mọi người trên thế giới nói chung và ở Việt Nam nói riêng tưng bừng chào đón Thiên niên kỷ – với FPT là thời gian vừa bước qua thời kỳ khủng hoảng khu vực và hân hoan tổ chức, chào đón buổi lễ trọng đại này.
Bọn vỉa hè Láng Hạ thường nói: “Đó là một vương quốc riêng của nó – nó tự làm – tự chơi – tự sướng. Nói chung ti tỉ thứ… bọn chúng tự sướng với nhau”.
Trước đó mấy hôm, các anh nói rằng, mình tổ chức sao cho phải hoành tráng để biểu dương lực lượng chuẩn bị cho năm “Cất cánh”. Đại ý là: Trang phục phải là các lực lượng vũ trang; Phải có xe zep để anh Ba đi duyệt Đội hình FPT; Phải có tháp sâm-panh để cùng nhau chúc tụng; Phải có màn hình rộng giữa sân để mọi người xem truyền hình trực tiếp; Phải có cờ, đuốc đốt trong đêm mới ling linh. Và rất nhiều thứ khác nữa…
Bộ phận Văn phòng Công ty lúc này rất bận rộn. Chị HuyềnLH, chị ThủyDL phụ trách chung, chị em tạp vụ và hành chính chúng tôi phải đi kiếm, thuê từ trang phục bộ đội, hải quân, không quân đến các bộ bà ba tím khăn dằn, mà mỗi đơn vị, bộ phận một loại trang phục, màu sắc khác nhau.Xe zep cũng được HoàiTQ lôi ở đâu về. Tháp sâm-panh thì xếp ly trên mặt bàn kính. Khổ nhất là vụ rước đuốc. Tôi và anh ThắngLT phải đi tìm các loại với tiêu chí: không được tắt trước gió và phải an toàn cho mọi người. Bọn tôi ra Hàng Thiếc đặt gò ống – gắn vào cán tre – mua sáp khô bỏ vào đốt. Nói chung là mọi thứ bà rằn. Đến chiều ngày 31/12/1999, mọi việc cũng đâu vào đấy. Buổi tối, các anh trong Ban Tổng ăn mặc chỉnh tề,
thắt ca vát, duyệt đội hình FPT tại lễ khai mạc. Chúng tôi đã có một buổi tối hoành tráng, vui vẻ trong không khí tưng bừng chào đón Thiên niên kỷ – lúc đó là 1h ngày 01/01/2000.
Cuộc vui nào cũng có lúc tàn. Anh BìnhTG là người ở lại sau cùng với đội phục vụ chúng tôi. Trước khi về, anh đã hát cùng chúng tôi bài: “Việt Nam trên đường chúng ta đi” và gửi lời cảm ơn tất cả chúng tôi. Chúng tôi vô cùng cảm động vì một vị lãnh đạo cấp cao lại tâm lý và quan tâm tới nhân viên như vậy. Sau này khi FPT phát triển hơn, nhưng xét ở góc độ ý tưởng tổ chức sự kiện, thì lễ chào đón Thiên niên kỷ mới được coi là có ý tưởng “khác người” nhất trong các sự kiện văn hóa của FPT tổ chức thời bấy giờ. Bên cạnh đó, trong năm 2000, Ban lãnh đạo cũng quyết định tham gia phong trào đi bộ việt dã “Lấy đà 2000” để “Cất cánh”. Cuộc đi bộ lên đỉnh Ba Vì được bắt đầu với 7 chiếc ô tô 45 chỗ giữa trời mưa tầm tã. Anh BảoĐC và anh TiếnHN đúng là các thủ lĩnh tinh thần. Anh Bảo thì ra sức động viên đoàn đi, trong khi anh Tiến hát hò cổ vũ. Nghỉ ngơi ăn uống xong mọi người bắt đầu hành quân xuống núi trước 4h chiều. Lúc này, anh TiếnHN tay lăm lăm cái loa, bất ngờ hô vang: “Đèo cao thì mặc đèo cao – Nếu mà cao quá thì ta không trèo; Đường trơn thì mặc đường trơn – Nếu mà trơn quá thì ta chây lỳ; Trời mưa thì mặc trời mưa – Nếu mà mưa quá thì ta quay về”.
Phong trào STCo lúc này đã trở thành cao trào. Anh Bảo, anh Nam, anh Tiến béo và anh Hưng đỉnh luôn là những người bắt nhịp cho những khúc ca “bất hủ” chỉ có riêng ở FPT. Chúng tôi cười ngả nghiêng trong khi trời vẫn mưa tầm tã.
Nguyễn Thị Hòa – FAD
Trích “Sử ký FPT 20 năm”.