Đêm sập xuống từ lúc nào chẳng rõ. Tuấn rời màn hình bước ra cửa Showroom đứng vươn vai. Ba mươi mốt tuổi vẫn chưa một mảnh tình đọng lại. Đúng lúc đó, điện thoại reo vang. Cô bạn mới đi công tác về, đang ngồi ở quán cà phê, gọi Tuấn ra hàn huyên. Chà, đêm thứ Bảy có bạn gái rủ đi uống cà phê thì còn gì bằng!
Đúng lúc Tuấn chuẩn bị đóng cửa Showroom thì một ông Tây ba lô chính hiệu, to béo, bệ vệ, quần soóc áo thun xuất hiện. Hết sức thất vọng, nhưng Tuấn vẫn mỉm cười, gật đầu chào “Xin lỗi, tôi có thể giúp được gì cho ông?”. Ông Tây trả lời: “Tiện đường ngang qua, tôi ghé xem mấy cái máy tính”. Nhìn kỹ ông Tây, Tuấn thầm đánh giá, chẳng có tiềm năng mua hàng gì cả. Nhưng là người bán hàng, Tuấn không nỡ đuổi ông ra khỏi cửa để chạy đi chơi, cho dù là tối thứ Bảy. Ông Tây hỏi đủ thứ, xin đủ các loại bảng giá rồi “thanks & good bye” mà không có bất cứ hứa hẹn gì. Mất đứt một tiếng đồng hồ. Tuấn vội đóng cửa Showroom, thầm nghĩ, không biết cô bạn còn ngồi chờ ở quán cà phê không?
Bẵng đi một thời gian, đột nhiên Tuấn nhận được giấy mời sang làm việc với Phòng dự án Bộ Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn. Một hợp đồng cung cấp mấy chục máy tính đang chờ Tuấn ở đó. Tuấn hết sức ngạc nhiên vì không mất công chào hàng mà vớ được hợp đồng quá lớn, lớn hơn cả doanh số một tháng của cửa hàng. Cô thư ký dẫn Tuấn đi qua một dãy hành lang ẩm thấp rồi đẩy cánh cửa gỗ mời anh vào. Ngồi cuối bàn là một người đàn ông nước ngoài, mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt nghiêm chỉnh. Người đàn ông nở nụ cười thân thiện. Tuấn ngờ ngợ nhìn ông ta. Chỉ đến khi ông ta hỏi “Anh còn nhớ tôi không?” thì Tuấn mới giật mình. Đó chính là ông Tây đã ghé thăm cửa hàng của Tuấn vào một đêm thứ Bảy tháng trước.
Lời bàn:
Người ta thường nói, không ai học được chữ ngờ. Nhưng tạo hóa vốn rất công bằng. Nếu buổi tối ấy Tuấn vội đóng cửa đi uống cà phê với bạn gái thì làm sao có được hợp đồng ngày hôm nay? Người nông dân có mùa màng bội thu bởi vì trước đó họ đã chịu khó gieo hạt. Thành công của FPT cũng tương tự như thế.